Trong căn phòng xa hoa, khác với không khí chết chóc bức người khi nãy, mọi thứ dường như đã trở về yên tĩnh.
Hoắc Duật Hy mỏng manh nằm trên chiếc giường rộng rãi, đôi môi tái nhợt. Được tiêm thuốc an thần nên cô đã ngủ say.
5 năm trước.
Hoắc Duật Hy chỉ mới học đại học năm nhất. So với việc phơi bày, khoe khoang thân phận như các nhà giàu mới nổi thì cô lại phải tuyệt mật thân phận đại tiểu thư tập đoàn Hoắc thị của mình, vừa đảm bảo an toàn cho bản thân khỏi kẻ thù của Hoắc thị, vừa tránh được những rắc rối không nên có.
"Duật Hy, tối nay đến DJ đi, tiểu Ann tổ chức sinh nhật ở đó đó." Mộc Tích hớn hở nói.
Hoắc Duật Hy nhíu mi nhìn cô bạn thân nhất, nói: "Tiểu Tích Tích, đó không phải một hội quán sao? Mình nghe nói phức tạp lắm đó!"
"Ây da, chính vì vậy tớ rất tò mò. Trong cái hội quán đó rốt cuộc chứa thứ gì mà nhiều người bàn tán như vậy nhưng vẫn lắm kẻ ra vào. Cậu đi đi, đi với mình đi, tiểu Ann biết cậu không đi, cậu ấy sẽ...."
"Được rồi, cậu đừng lay nữa. Mình đi!"
Thế là cô đi, khởi đầu cho cuộc gặp gỡ ngỡ như là tai họa sau này.
"Đường nào ấy nhỉ? Hình như quẹo trái..." Hoắc Duật Hy dễ dàng bị lạc đường bởi bài trí như mê cung ở DJ. Cô vừa vào nhà vệ sinh khi trở ra đã không nhìn ra đâu là lối mình từng đi nữa.
"Cạch" cô bước vào căn phòng cho là của bạn cô lúc vào đây nhưng không khí yên ắng trong phòng đã làm cô thất vọng. Lại đi nhầm phòng!
Hoắc Duật Hy nhanh chóng xoay người, rời khỏi.
"Nước..."
Cô hơi khựng lại.
"Nước..."
Lần này thì cô nghe rõ ràng là tiếng kêu rất nhỏ của một người. Cô tiến vào thì mới thấy trên giường một nam nhân nằm sấp, áo bị kéo lộ đến nửa lưng phơi bày dàn da trắng nõn.
Cô hơi giật mình, tuấn nhan mày rậm này còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ. Xung quanh hắn rải lác đát hoa hồng, quần tây ôm lấy ௱ôЛƓ căng tròn và đôi chân dài thẳng tấp. Lông mi dài cong vút run run theo nhịp thở, trên bàn có một tấm thiệp.
"Chúc một đêm vui vẻ!"
Cô giật mình, thì ra hắn là "Tiểu bạch kiểm", lùi lại mấy bước nhưng người khi thở có vẻ rất khó nhọc, đôi mắt nhắm nghiền, môi đỏ phả ra hơi nóng dọa người.
"Trai bao, anh không sao chứ?" Hoắc Duật Hy khẽ lay lay hẳn nhưng người kia chỉ kêu "nước".
"Anh ta bị sốt?" Bây giờ Duật Hy mới để ý thấy đầu tóc hơi bù xù của hắn ướt sủng, cả người cũng như vừa dội nước.
Cô vội đỡ lấy hắn. "Được, được, tôi cho anh uống nước rồi sao đó đến bệnh viện, được không?"
"Nước..." Hắn hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói. Hoắc Duật Hy cứu người nên cũng chẳng bận tâm nữa, khó khăn đỡ người đi ra ngoài.
Cô không biết là người nào mua hắn đêm nay nhưng nếu bây giờ không đưa hắn đi bệnh viện thì sẽ chết người thật đó.
DJ, cái hội quán này cũng quá phức tạp đi, muốn loại hình giải trí nào cũng có, chỉ cần chịu vung tiền.
Một nam nhân cao lớn, đẹp như yêu nghiệt này lại là một tên "ăn cơm mềm" của phụ nữ. Hoắc Duật Hy lắc đầu.
Bảo vệ mấy lần ngăn cô đưa người ra ngoài nhưng cũng may cô có đem theo thẻ tín dụng VIP, thế là không ai hay biết đưa nam nhân kia ra ngoài, bắt taxi nhanh chóng đến bệnh viện.
Đưa người vào phòng cấp cứu xong Duật Hy bị rút hết hơi sức ngồi bệch trên ghế chờ.
Thật ra tên kia chẳng những cao mà còn rất cao, cô chỉ đứng ngấp nghé vai hắn mặc dù chiều cao của cô đã đạt chuẩn làm người mẫu.
Một lát sau khi cô chuẩn bị rời khỏi thì cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ thấy chỉ có cô ngồi ở đây nên lập tức nói:
"Cô gái à, chồng của cô sốt cao như vậy sao bây giờ mới đưa đến. Có biết rất nguy hiểm không?"
"Tôi..." Hoắc Duật Hy muốn phản bác.
"Aizz..cũng may đã hạ sốt kịp thời, tối nay chăm sóc cẩn thận, chiều mai có thể xuất viện." Nói xong, ông ta liền vội vã rời đi cấp cứu một ca bệnh khác.
Hoắc Duật Hy thở hắc ra, làm chuyện tốt thì làm cho trót vậy.
_______________
Sáng hôm sau.
"Ừm..." Nam nhân nằm trên giường bệnh khẽ rên một tiếng, mở mắt.
Đập vào mắt của hắn là một cô gái đang nằm gục đầu cạnh bên tay của hắn, hắn khẽ nhíu mày.
Nhìn một cái mới biết đây là bệnh viện, hắn đã được thay một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nước biển nhợt nhạt, có điều rất ngắn so với chiều cao cơ thể hắn.
Nhớ lại đêm qua, ánh mắt màu lam biếc của hắn gờn gợn.
"A...Trai bao, anh tỉnh rồi!" Hoắc Duật Hy mở mắt thấy người kia ngồi ở đó, cô vui mừng kêu lên.
Người đàn ông khẽ nhíu mày.
"A...tôi xin lỗi, dù sao cũng là nghề nghiệp của anh." Hoắc Duật Hy thấy mình hơi thất thố, vội xin lỗi.
Thấy hắn không trả lời, Hoắc Duật Hy thấy có gì đó kỳ quái, cô khẳng định lại.
"Anh à, có phải tôi nói sai gì rồi hay không? Hay là anh không phải loại đàn ông đó..."
Hắn liếc nhìn cô.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da ngọc bích, đôi môi căng mọng đỏ hồng, đôi mắt màu hổ phách có chút bức người nhưng được ẩn kỹ nơi đáy mắt.
"Không phải, vào làm chưa lâu, không có kinh nghiệm." Hắn khẽ nói.
"A...Anh thật sự là cái đó đó...nhưng mà, anh nói mới làm thôi sao? Sao lại đi làm làm công việc đó?" Duật Hy nhíu mi tâm, hôm qua cô nhìn thấy hắn đẹp trai như yêu nghiệt, nhưng cũng có loại thần thái cao quý không giống làm nghề kia đi.
Đặc biệt là đôi mắt màu lam biếc kia, ngay khi ánh nắng chiếu vào cũng hóa thành màu tím pha lê vụn vỡ, bên mắt trái, ở mí dưới còn có một nốt ruồi son rất nhỏ, vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ lạ thường, cuốn hút đầy dụ hoặc khiến người khác phải tim đập chân run.
Cả tiếng nói của hắn, bây giờ khi nghe kỹ cũng thật trầm thấp, êm tai, vô cùng dễ nghe. Tuy có chút uể oải, mệt mỏi sau khi tỉnh lại nhưng quyến rũ và mê hoặc đến lạ thường.
"Cô là ai? Sao lại giúp tôi?" Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại cô.
"A, quên giới thiệu. Tôi là Hoắc Duật Hy."
"Hoắc Duật Hy..." hắn khẽ lập lại.
Hoắc Duật Hy nói tiếp: "Hôm qua là tôi đi nhầm phòng nên thấy anh phát sốt, đưa đến đây. Vị bác sĩ kia còn hiểu lầm tôi là...là..."
"Là vợ tôi sao?" Hắn thản nhiên nói, mang ý cười.
"0.0" Hoắc Duật Hy khuôn mặt đỏ bừng, định nói gì đó nhưng điện thoại cô lại kêu lên. Cô vội bắt máy.
"Alo, Tiểu Tích?"
Hoắc Duật Hy đi đến cửa sổ nghe điện thoại, ánh nắng ngả trên vai cô tạo nên vầng hào quang lấp lánh, có chút mơ mộng. Cô nở nụ cười lơ đãng nhưng lại đẹp nhất trời xanh của hôm nay.
"Tôi bây giờ phải trở lại trường đại học rồi. Anh ở đây nghỉ ngơi hết hôm nay là có thể xuất viện. Viện phí tôi đã đóng đầy đủ rồi, anh yên tâm." Sau khi cúp máy, Hoắc Duật Hy vội bỏ đồ vào túi, chuẩn bị rời đi.
"Cô học khoa gì?"
"Thời trang điện ảnh đó! Sao vậy?"
"Không, chỉ là chúng ta sẽ còn gặp lại đó." Hắn cười cười xuống giường, đi ra ngoài.
"Này, anh không được ra ngoài đâu, bác sĩ dặn..." Hoắc Duật Hy vội chạy theo ngăn cản. Hắn ta không biết nghĩ gì, quay lại nhìn cô nói:
"Tiểu Duật Hy, hôm qua tôi đã vi phạm giao ước của DJ, nhất định không được trả tiền. Nếu bây giờ không đi làm việc, tiền học phí của tôi phải sao đây?"
"A, thì ra anh là vì không có tiền đóng học phí nên đi làm trai bao sao?" Hoắc Duật Hy bây giờ mới hiểu nguyên nhân, có chút thông cảm cho hắn. Cũng không để ý hắn gọi mình là gì.
"..." Hắn nhìn cô chằm chằm.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không nên gọi anh là trai bao." Càng nói, càng rắc rối.
"Được rồi, cô về trường đại học đi." Hắn cũng không chấp nhất, chỉ là mở cửa muốn đi ra ngoài, Hoắc Duật Hy nhìn bóng lưng dài lững thững của hắn định bước ra ngoài.
"Này, tôi có tiền. Tôi giúp anh?" Hoắc Duật Hy kêu lên, chạy về phía hắn, mỉm cười: "Anh đừng làm trai bao nữa, làm vệ sĩ cho tôi đi."
Nói xong, cô lại nhìn bộ dáng trắng trẻo, cao gầy của hắn lại vội nói: "Thôi vậy, nhìn anh yếu ớt thế này chắc chả biết đánh đấm gì. Tôi giới thiệu anh làm việc ở một quán ăn của một người quen vậy. Được không?"
Hắn nhìn cô gái chưa đứng tới vai của mình mỉm cười lanh lợi, nhiệt tình giúp đỡ, hắn khẽ cười.
"Được không? Anh yên tâm, với điều kiện của anh chỉ cần chăm chỉ một chút đảm bảo ông bà chủ sẽ không bạc đãi đâu." Hoắc Duật Hy ra sức thuyết phục.
"Nếu thật được vậy, cảm ơn cô."
Hoắc Duật Hy cười tít mắt, thấy hắn thật sự không có gì đáng ngại nên liền cùng hắn trốn viện.
Hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, đi đến ven đường Hoắc Duật Hy mới nhớ ra bản thân còn chưa biết hắn tên gì.
"Anh...tên gì? Anh nói là đóng tiền học phí, vậy hẳn cũng đang học đại học rồi?"
"Gọi tôi là Tử Mặc đi...học năm ba tài chính." Hắn nhàn nhạt nói, đưa tay đón taxi.
"Tử Mặc?" Cái tên nghe lạnh lẽo làm sao? "Nhưng học kinh tế tài chính sao?" Hoắc Duật Hy hơi nuối tiếc.
Tử Mặc: "Sao vậy?"
"Ừm...chỉ là thấy bộ dáng của anh không đi học làm người mẫu, minh tinh gì đó thật đáng tiếc." Cô thật lòng nói.
Cô giúp hắn đến bệnh viện thật ra có thể rời đi lập tức rồi, nhưng cũng vì vẻ ngoài quả thực bắt mắt của hắn đã thu hút cô, nên cô sinh ra ý định giúp hắn cho đến cùng, cũng khá thông cảm với hoàn cảnh của hắn đi. Hơn nữa nếu để một người có tố chất như vậy đi vào con đường kia thật lãng phí.
Mà quan trọng hơn là cô đang sức đầu mẻ trán đi tìm một tên bạn diễn nam, chụp poster để nộp cho bà già quản lý ở trường đại học.
Tử Mặc này nhìn thế nào cũng rất thuận mắt, nếu nhờ vả được hắn thì có khi chụp được hình rồi còn lập được chiến công tìm ra nhân tố mới cho bà già đó nữa. Nhưng cô cũng không thể ở trước mặt hắn mà thẳng thừng nói như vậy đi.
"Vì thế cô giúp tôi cũng vì cái này sao?" Tử Mặc không nhìn cô mà chỉ vẫy tay đón được một chiếc taxi.
"Cái gì cơ?" Hoắc Duật Hy đang mong lung chìm trong suy nghĩ, nghe Tử Mặc hỏi không kịp phản ứng, hỏi lại.
"Vì cái này." Hắn kéo tay cô chỉ vào mặt của của mình sau đó nhanh chóng đẩy cô lên xe, bản thân cũng bước vào, nói địa chỉ trường đại học của cô, xe liền khởi hành.
Hoắc Duật Hy còn ngay người vì hành động của hắn lúc nảy, lúc bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ tay cô, Hoắc Duật Hy cảm nhận được độ ấm nóng rất rõ ràng truyền từ cổ tay, sau đó lan ra toàn thân. Nhất là khi đầu ngón tay trỏ của cô chạm nhẹ vào gương mặt hắn...
Hoắc Duật Hy nghĩ đến đây liền thở gấp, mặt đỏ bừng...
Làn da trên mặt hắn rất mịn, rất mịn, cảm giác chạm vào rất tốt, cơ hồ chỉ cần hắn đi ra đường sẽ bị đám phụ nữ xông tới ăn mất.
"Tiểu Duật Hy?" Hắn khẽ gọi cô, Hoắc Duật Hy giật mình quay sang nhìn hắn.
"Sao vậy?" Cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Nhưng bỗng nhận ra hắn gọi cô là cái gì?
Tiểu Duật Hy?!