Nằm viện hai ngày, tình trạng sức khoẻ ổn định thì Tề Phong cũng được cho xuất viện. Đúng là ở đâu cũng không bằng ở nhà mình, vừa thoải mái, vừa có thể tự do tung hoành.
Tần Nhã Linh đang bận rộn trong bếp nấu cơm thì chuông cửa vang lên, cô đang định đi ra mở thì Tề Phong đã đứng dậy từ sofa chống nạng đi ra.
Người đến là JK, cầm theo chiếc hộp đựng Macbook trình diện làm bùa hộ thân nên không sợ người nào đó bực bội đuổi về.
Tề Phong không thèm nhìn cậu ta thêm nửa giây, chống nạng trở về nơi vừa rời đi. JK thay hắn đóng cửa rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Sau khi hắn ngồi xuống ghế, JK cung kính hai tay đưa Macbook cho hắn. Hắn cầm lấy, bắt đầu mày mò xem tính năng của nó, lại kiểm tra cấu hình, ổ cứng các kiểu xem có bị lỗi ở đâu hay không.
Tất cả quy trình đều đơn giản nhưng phải mất khá nhiều thời gian, đến khi Tần Nhã Linh từ trong bếp đi ra nói đã đến giờ cơm trưa mà hắn vẫn chưa kiểm tra xong, đành phải gác lại đi vào phòng ăn.
Người nào đó nhe răng cười sảng khoái vì vô tình được hưởng ké bữa trưa miễn phí chất lượng của chị dâu nhỏ.
Anh lườm thì cứ lườm, tôi đây cũng chẳng mất miếng thịt nào, có khi trở về lại tăng thêm được mấy lạng cũng không biết chừng.
Thế là suốt bữa ăn, một con vẹt cứ ăn một miếng nói một miếng không ngừng nghỉ, khen cô nấu ăn ngon đến nỗi cô muốn độn thổ luôn. Cuối cùng Tề Phong đành phải lên tiếng bắt cậu ta im lặng.
Ăn trưa xong, hắn lại cầm Macbook tiếp tục test, cài phần mềm vẽ tương thích với phần mềm không gian có sẵn, sau đó tự mình vẽ thử xem hiệu quả.
Nhìn thấy thành phẩm hiện trên màn hình, JK không khỏi tấm tắc: "Công nghệ mới đúng là công nghệ mới, cái Macbook này mà tung ra thị trường thì cháy hàng là cái chắc."
Tề Phong lắc đầu: "Chưa đạt được hiệu quả như tôi mong muốn, tốc độ nhập dữ liệu vẫn còn khá chậm, chưa được mượt mà lắm."
JK liếc hắn một cái, bĩu môi khinh bỉ: "Đại ca à, vẽ bốn chiều mà anh cứ làm như hoạ sĩ vẽ giấy ấy. Sao anh không thiết kế phần mềm vẽ cho chị dâu nhỏ luôn đi, dùng phần mềm vẽ của người ta làm gì rồi chê."
Hắn ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Ý hay đấy. Cậu lên phòng làm việc cầm laptop xuống đây cho tôi."
Cậu ta trợn tròn mắt: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà anh tính làm thật à?"
"Lắm lời. Đi lấy laptop cho tôi." Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn.
JK thấy hắn tỏ thái độ liền cun cút cắp đít chạy lên lầu.
Lúc này Tần Nhã Linh cũng đi ra từ trong bếp cầm theo đĩa trái cây đã được cắt gọt chỉn chu.
Thấy cô đã ra tới, Tề Phong ngẩng đầu gọi: "Em ra đây một lát, cho em xem cái này."
Tần Nhã Linh có chút kinh ngạc nhưng cũng không hỏi han thêm, đi đến ngồi cạnh hắn.
Hắn đưa cho cô chiếc Macbook đang cầm trên tay đã mở sẵn phần mềm vẽ, lại đưa cho cô cây 乃út điện tử, chỉ tay vào màn hình nói: "Em dùng nó vẽ phác thảo cái gì đó đơn giản đi rồi tôi cho em xem điều đặc biệt."
Nghe đến vẽ, cô lập tức tỏ ra hứng thú, thử vẽ vời một chiếc váy đơn giản. Không quá năm phút, cô đưa Macbook lại cho hắn nói: "Xong rồi."
Tề Phong nhìn bản phác thảo đã được thu nhỏ trên màn hình, sau đó mở tính năng không gian bốn chiều của Macbook đã được kết hợp với phần mềm vẽ, bản mô phỏng bốn chiều của chiếc váy liền được hiện lên. Tiếp đó nữa hắn đặt Macbook lên bàn, kéo bản mô phỏng ra bên ngoài không gian sống thông qua con mắt chiếu ánh sáng xanh, tính năng đặc biệt mà chỉ có loại Macbook mới này mới có.
Hình ảnh chân thật từ bản phác thảo cứ thế xoay vòng ba trăm sáu mươi độ trước mặt Tần Nhã Linh khiến cô không khỏi thốt lên kinh ngạc, nhưng cô còn chưa chiêm ngưỡng đủ thì Tề Phong lại chạm vào một nút nào đó trên màn hình, kéo bảng nhập liệu ra bên ngoài khiến nó hiện lên chiếc bàn trước mặt cô: "Em nhập liệu số liệu cụ thể vào đây đi, nó sẽ cho ra bản mô phỏng chính xác nhất có thể."
Tần Nhã Linh nhìn hắn sâu thêm một giây, sau đó tiến hành việc nhập liệu. Xong xuôi cô quay sang nói với hắn: "Xong rồi."
Hắn không nói gì thêm, chạm vài nút trên ô nhập liệu, tức thì bản mô phỏng liền có sự biến đổi.
Lúc này không gian bốn chiều mà cô thấy được là chiếc váy vô cùng sống động như thật, cả về màu sắc và những đường nét gấp khúc cũng rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người bên cạnh, Tề Phong nở nụ cười hài lòng: "Tặng em cái Macbook này, tôi nghĩ sẽ rất hữu ích cho công việc của em."
Tần Nhã Linh chợt nhíu mày. Thứ đồ công nghệ cao như thế này cô chưa từng thấy qua. Trước đây để vẽ được một bản phác thảo bốn chiều, cô đã mất rất nhiều thời gian, đã thế còn không được như ý. Bây giờ chỉ cần một bản phác thảo hai chiều đơn giản, thông qua một thiết bị công nghệ trong nháy mắt liền biến thành bản bốn chiều sống động, nói không hữu ích thì ai tin?
Điều cô thắc mắc là từ đâu hắn ta có được thứ đồ công nghệ này, lại rất sành sỏi trong việc sử dụng. Bàn về giá cả, nó chắc chắn không hề rẻ, cũng không dễ dàng gì có thể sở hữu.
"Đúng là rất hữu ích, tôi chưa từng nhìn thấy thứ công nghệ cao như thế này bao giờ. Nhưng mà nó là của anh mà, tôi không dám nhận đâu."
JK miệng vốn nhanh nhẩu, nãy giờ đã xuống lầu ngồi đối diện bọn họ từ lâu, trong lúc này lại vô tình trở thành cứu cánh: "Chị dâu nhỏ, thứ đồ công nghệ này đối với dân IT bọn em chẳng để vào mắt đâu. Phần mềm này lão đại còn chưa hài lòng, còn đang muốn viết cho chị một phần mềm khác đấy."
Giống như nghe được trọng điểm trong câu nói, Tần Nhã Linh quay sang hỏi: "Anh là dân IT?"
Tề Phong chợt nhướn mày, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Tần Nhã Linh lúc này như được khai sáng. Ở Mỹ, dân IT vô cùng được xem trọng, giống như Tần Trọng Hải em trai của cô đầu quân cho công ty IT của Mỹ cũng được xem trọng vô cùng, lương thưởng thì không cần phải bàn, so với lương trưởng phòng của cô khi xưa ở CMC cao hơn gấp đôi, đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều.
Đôi lần thằng nhóc đó chọc ghẹo cô sao không xin vào công ty nó đang làm, chắc chắn lương thưởng sẽ cao hơn cả hắn nhưng khi đó cô một lòng vì kẻ tệ bạc kia, cuối cùng đành phải gác lại sự nghiệp của mình.
Bây giờ nghĩ lại, hình như cô cũng chẳng còn thấy luyến tiếc gì nữa, công việc hiện tại của cô vừa nhàn nhã vừa có cái thú vui của nó.
Ví như hiện tại có người lại đang giúp đỡ cô, đáy lòng cô bỗng chốc thật vui vẻ.
Thấy Tần Nhã Linh chỉ nhìn mình mà không nói gì, Tề Phong lại bồi thêm: "Không bàn đến sự tân tiến của chiếc Macbook này, phần mềm vẽ này hơi khó sử dụng khi kết hợp với công nghệ bốn chiều. Đợi tôi thiết kế phần mềm khác dễ sử dụng hơn, tôi sẽ chỉ cho em từ A đến Z. Bây giờ chỉ là cho em thấy trước hiệu quả mà thôi."
"Đúng đấy chị dâu nhỏ, lão đại là thiên tài phần mềm, cho nên chị cứ yên tâm đi." JK cười hề hề nói xen vào.
Lúc nãy anh ta gọi Tần Nhã Linh là chị dâu nhỏ, cô không mấy để ý, bây giờ anh ta một lần nữa gọi cô bằng cái biệt hiệu này, giống như cái gã Jason đã gặp vài ngày trước, cô không muốn quản cũng phải quản rồi.
Nhìn Tề Phong ngồi bên cạnh, sắc mặt cô chợt nghiêm túc, nói với hắn bằng tiếng mẹ đẻ: "Anh rốt cuộc nói với bọn họ tôi là ai mà hết người này đến người khác gọi tôi là chị dâu nhỏ?"
Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Tôi nói em là bạn tôi, hiện tôi đi đứng bất tiện nên em mới đến chăm sóc, chỉ vậy thôi."
"Anh không giải thích nguyên nhân vì sao anh bị như thế này à?"
Hắn lắc đầu: "Không có, tôi thấy không cần thiết."
"Ít nhất anh cũng phải giải thích mối quan hệ của chúng ta chứ! Tôi không muốn bị bọn họ hiểu lầm như vậy."
Tề Phong sắc mặt chợt ảm đạm: "Em muốn phân chia rạch ròi với tôi như vậy sao? Một chút xíu quan hệ cũng không muốn?"
Mi tâm Tần Nhã Linh chợt nhíu chặt, giống như đã hiểu ra ý tứ của hắn. Cô đích thực không bài xích hắn nhưng không có nghĩa cô sẽ tiếp nhận hắn. Vấn đề tình cảm đối với cô bây giờ chỉ là một gánh nặng, cô không muốn bị ràng buộc vào hai chữ này, cho nên cứ Ϧóþ nát từ trong trứng nước đi.
"Tôi..."
Tần Nhã Linh còn chưa kịp nói lời nào, Tề Phong dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, lên tiếng cắt ngang: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ. Em yên tâm đi."
Cảm nhận bầu không khí có vẻ nặng nề, cô không muốn nán lại thêm giây phút nào nữa, đứng lên hướng hắn nói: "Được rồi, vậy anh làm việc đi, tôi đi siêu thị một lát."
Tề Phong lặng lẽ thở dài, gật đầu: "Được. Em xuống gara lấy xe của tôi đi cho tiện, khỏi phải chạy về nhà. Trong đó có mấy chiếc, em muốn đi chiếc nào cũng được, chìa khoá đều để sẵn trên xe rồi."
Cô đang định từ chối thì hắn lại bồi thêm: "Cho tôi chút mặt mũi đi được không?"
Hắn đã nói như vậy, cô cũng chỉ đành nhận mà thôi. Người đàn ông này, cố chấp cũng không phải vừa đâu.
"Tôi biết rồi."