Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi - Chương 142

Tác giả: Dạ Hồ Điệp

Hôn lễ kết thúc tốt đẹp, mọi người cùng nhau trở về ngủ một giấc thật ngon, đám JK thì dưỡng sức cho chuyến du lịch đáng mong đợi vào ngày mai, còn đôi tân hôn dĩ nhiên sẽ cùng nhau trải qua một đêm âи áι cuồng nhiệt.
Trưa hôm sau, một đoàn gần hai mươi người từ nhỏ đến lớn có mặt đầy đủ tại sân bay để đi đến thành phố J dưới sự điều động của hướng dẫn viên du lịch.
Đáp máy bay, đoàn người lại cùng nhau đi đến chiếc xe Limousine giường nằm cao cấp di chuyển đến khách sạn The Imperial. Đến nơi cũng đã gần năm giờ chiều.
Sau khi nhận thẻ phòng thì ai trở về phòng người nấy, hẹn bảy giờ có mặt ở sảnh cùng nhau đi ăn bữa tối tại nơi bên tour sắp xếp.
Người lớn đều từ chối chuyến du lịch cốt để bọn trẻ thoải mái vui chơi. Họ chính là còn quá nhiều chuyện để tâm sự với nhau, lại thích nơi quê hương trong lành, cho nên, vẫn là ở nhà thì hơn.
Ngay cả gia đình Tần Trọng Khang và Tần Diệu Linh cũng ở nhà vì công việc không thể sắp xếp ổn thỏa. Vì vậy hiện có mặt ở đây chỉ có Tề Phong, Tần Nhã Linh, Tần Trọng Hải, gia đình Trịnh Ân, anh em Tề Phong cùng đám Thomas.
||||| Truyện đề cử: Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương |||||
Nhóc John từ lúc lên xe không thấy bóng dáng em gái xinh đẹp liền tỏ ra không vui. Nhóc chính là muốn được đi chơi cùng em gái xinh đẹp để bồi đắp tình cảm.
Bước vào phòng, Tề Phong liền ôm chầm lấy người phụ nữ của mình vào lòng, ra sức siết chặt, cất giọng dịu dàng: "Có mệt hay không?"
Tần Nhã Linh ôm lấy đôi bàn đang siết chặt eo mình nhẹ lắc đầu: "Em ổn."
Người đàn ông phía sau gật gật đầu, miệng thì lại nở nụ cười gian xảo: "Vậy còn đau hay không, có thấy chỗ nào khó chịu hay không?"
Cô nghe vậy nhất thời sửng sốt, mặt lại hồng đến tận mang tai, chính là hiểu hắn đang nói đến việc gì.
Đêm qua cô bị hắn dày vò đến thảm thương, không biết đến khắc nào người đàn ông thú tính kia mới buông tha. Nhìn những vết xanh tím trên người cũng có thể tưởng tượng ra sự kịch liệt của nó.
Lúc tỉnh lại cũng đã là bữa trưa, cô cảm thấy thật may mắn vì trước đó Tần Trọng Hải đã thay đổi phương tiện di chuyển, trước đến thành phố này bằng máy bay, sau đó sẽ lên chiếc Limousine do tour sắp xếp, nếu không hiện tại chắc là cô sẽ không thể an ổn mà xuất hiện ở nơi này.
Hiện tại cô vẫn là thấy mệt muốn ૮ɦếƭ, chỉ muốn cuộn mình trong chăn đánh một giấc để lấy lại tinh thần, dĩ nhiên không cần người kia lại đến làm phiền giấc ngủ của cô.
Nhưng mà, có lẽ chỉ mình cô tự cho là vậy. Nhìn xem động tác ve vãn kia có bao nhiêu ham muốn trong đó?
"A Phong, không cần lại..." Cô ấp úng lên tiếng, chính là câu nói tiếp theo không biết có nên nói hay không.
Đang khi còn suy nghĩ, người đàn ông phía sau nhếch miệng cười: "Không cần lại thế nào?" Sau đó là một nụ hôn ướƭ áƭ kéo dài từ vành tai xuống hõm cổ người phụ nữ trong иgự¢.
Cô liền run rẩy trước hành động ái muội của hắn, muốn vùng vẫy khỏi vòng ôm đang siết chặt. Chỉ tiếc sức lực của cô chẳng thể làm suy chuyển dù chỉ một chút.
"A Phong, thật sự không được, tha cho em có được không? Em vẫn còn... đau mà!" Cô xấu hổ nài nỉ.
"Phải không?" Giọng nói khàn khàn cất lên từ phía sau, chính là đang cố áp chế Dụς ∀ọηg đang lớn dần.
"A Phong, xin anh đấy!" Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Người đàn ông phía sau lại nở nụ cười gian xảo, thủ thỉ bên tai cô: "Xin anh... yêu em sao?"
"A Phong!" Cô có vẻ hờn giận rồi.
"Ngoan, gọi ông xã!"
Cô chỉ có thể ra sức phối hợp: "Ông xã! Hiện tại em thật sự là mệt muốn ૮ɦếƭ. Xin anh đấy!"
"Được, tạm tha cho em. Tối nay..."
Hôn vào hõm cổ cô thêm một cái, hắn nói tiếp: "Bù lại cho anh!"
Cảm nhận người trong lòng khẽ run rẩy, hắn hài lòng thu lại móng vuốt, ra sức dỗ dành: "Có muốn ngủ một lát hay không? Nếu thấy mệt thì tối nay không cần tham gia cùng bọn họ!"
Cô im lặng vài giây rồi trả lời: "Em chỉ cần nằm một chút là được, tối nay vẫn nên đi cùng mọi người thì hơn!"
Mặc dù mệt ૮ɦếƭ đi, thật sự chỉ muốn ngủ mà thôi, nhưng mà nếu như không xuất hiện, mọi người lại nghĩ lung tung thì ૮ɦếƭ. Tốt nhất là vẫn phải gồng mình lại, chờ đến khuya lại về nghỉ ngơi.
"Vâng, vậy ngủ một giấc cũng tốt!"
Bảy giờ, đại sảnh khách sạn.
"Sao William còn chưa thấy đâu? Không phải trốn cùng chị dâu nhỏ tình tứ rồi chứ?"
Đến giờ hẹn, mọi người đã tập trung đầy đủ, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính, JK thiếu kiên nhẫn liền hô hào. Anh ta chính là muốn ăn đến ngu người, tính nhẫn nại cũng theo cái bụng đang kêu gào mà phát ngôn.
Andrew nghe vậy liền liếc xéo: "JK, cậu thiếu ăn đến nỗi não cũng chậm chạp rồi phải không?"
"Người ta là vợ chồng son, ganh tị thì cũng không cần hô hào cho mọi người cùng biết chứ?" Thomas thêm lời.
JK đang định nói thêm gì đó thì lúc này Tề Phong và Tần Nhã Linh tay trong tay xuất hiện khiến cậu ta im bặt, bởi vì ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu ta có bao nhiêu băng lãnh cùng cảnh cáo, cậu thừa biết nha.
Thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, Tần Nhã Linh tỏ ra áy náy: "Thực xin lỗi mọi người, do em ngủ quên nên xuống hơi trễ?"
"Không sao, bọn anh cũng chỉ vừa mới xuống mà thôi!" Thomas thay mặt mọi người lên tiếng.
"Được rồi, đi thôi!"
Tề Phong quét mắt một lượt những người đang có mặt, thấy đã đầy đủ thì ngầm hài lòng. Rất tốt, hắn chính là thích tác phong như vậy.
Cả đoàn người lục tục đi ra ngoài cửa khách sạn tiến về chiếc xe Limousine đã đợi sẵn. Sau khi ổn định liền lăn bánh tiến về phía nhà hàng ven hồ.
Vị trí đẹp nhất của nhà hàng đã được tour du lịch sắp xếp khiến ai nấy đều tỏ ra hài lòng, bởi vì từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ hai bên bờ sông rực rỡ sắc màu vào buổi đêm.
May mắn hôm nay là chủ nhật, vì thế chỉ cần chờ đến chín giờ là có thể thưởng thức màn trình diễn "Long Ngư tranh bá" không còn gì lý tưởng hơn.
Sau khi an vị tại chỗ của mình, đồ ăn cũng lần lượt được đưa lên nhanh chóng mà không cần phải chờ đợi. Việc đặt tour lúc này quả nhiên là có tác dụng của nó: Vị trí lý tưởng, lại không cần phải chờ đợi.
"Trọng Hải, tour em đặt anh rất hài lòng!" Tề Phong lên tiếng tán thưởng.
Tần Trọng Hải nghe vậy liền cười trừ, méo miệng nhìn chị mình sau đó cất giọng: "Anh rể, em chỉ là người đi liên hệ mà thôi, việc sắp xếp trong đó đều là do chị làm, em không dám nhận công đâu!"
Hắn nghe vậy thì tỏ ra khá kinh ngạc liền quay sang người phụ nữ bên cạnh mỉm cười dịu dàng: "Bận như vậy mà em vẫn còn thể sắp xếp được sao? Lúc nào sao anh không biết?"
"Cuối tuần rảnh rỗi nên em tranh thủ một chút, cũng không mất nhiều thời gian." Tần Nhã Linh mỉm cười trả lời.
"Nè, anh em mấy người làm ơn nói cho tôi hiểu có được không? Cứ nói tiếng Hoa, tôi căng tai lên nghe cũng chẳng thể hiểu nổi!" JK ai oán xen vào cuộc nói chuyện.
"Không hiểu thì cũng mặc kệ cậu, lo mà ăn đi và ngậm miệng lại, bớt nói nhảm cho thế giới yên bình!" Thomas liếc xéo.
"JK à, anh Thomas nói không sai đâu, anh ăn đi rồi tranh thủ thời gian. Lát chín giờ còn có thể xem trình diễn pháo hoa, còn có phun lửa và nước. Cảnh đẹp hiếm thấy, anh không nên bỏ lỡ nha!" Tần Trọng Hải cũng thêm lời nhắc nhở.
"Phải không? Phun lửa và nước sao?" JK bắt đầu tỏ ra hào hứng.
Chỉ vào những mô hình xung quanh thành hồ và bên trong lòng hồ, Tần Trọng Hải giải thích: "Anh thấy mấy con rồng kia không? Nó sẽ phun lửa đấy. Còn mấy con cá kia nữa, sẽ phun nước. Cùng với nhạc và đèn điện kết hợp, sẽ là một màn trình diễn vô cùng đặc sắc."
JK hai mắt trợn tròn kinh ngạc: "Thật sự?"
"Lát nữa không phải anh sẽ được chứng kiến hay sao? Cũng may hôm nay là chủ nhật, từ thứ hai đến thứ bảy cho dù có đến đây cũng chẳng thể nào thấy được. Anh nhìn xem, nhà hàng đông như vậy, họ cũng giống như chúng ta đến đây chủ yếu là để chiêm ngưỡng cảnh này mà thôi!" Tần Trọng Hải tiếp tục giải thích.
"Thật sự?" Andrew cũng vô cùng hứng thú nhìn một lượt quanh nhà hàng.
"Này là nhờ chị em nha, đặc biệt yêu cầu bên tour sắp xếp, em xém cũng quên mất việc này, nếu không thì thật là đáng tiếc rồi!"
"Chị dâu nhỏ, chị thật tài tình!" JK giơ ngón cái tán thưởng.
Tần Nhã Linh mỉm cười nhận lời khen tặng: "Là việc em nên làm. Anh xem, đây đều là những món đặc sản nổi tiếng của nhà hàng, anh thử xem có hợp khẩu vị hay không?"
"Ồ, xem nào!"
Nói đến ăn, JK lại sức lực tuôn trào, cứ ăn một món lại lên tiếng hỏi đây là gì, khổ thân Tần Trọng Hải cứ phải giải thích cho cậu ta.
Tề Phong nghe JK lải nhải mãi cũng nhức đầu bèn phóng ánh mắt sắc lạnh về phía cậu ta, kèm theo là một câu nói khiến ai nấy đều vô cùng hài lòng: "JK, cậu có muốn tôi sắp xếp cho cậu một bàn riêng cùng với đầu bếp hay không?"
JK nghe ra lời cảnh cáo, liền ngậm miệng ngay tức khắc. Từ giờ phút này mới thực sự gọi là thưởng thức bữa tối bên hồ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc