Andrew vuốt cằm suy nghĩ, sau đó lên tiếng: "Mười chín."
Thomas tặc lưỡi: "Chậc, mười chín? William của chúng ta đúng là trâu già gặm cỏ non đấy!"
Andrew thêm lời: "Với gương mặt baby ấy, quá lắm hai mươi, không thể quá hai mốt được."
Thomas đưa ra quyết định: "Ừm, tôi đoán hai mốt. Chốt!"
"Jason, cậu thì sao?" Tề Phong hỏi.
Jason tần ngần nhìn Tần Nhã Linh thêm một lần, nhớ lại gương mặt lạnh lùng của cô khi còn ở Mỹ, lại so với gương mặt luôn tươi cười của hiện tại, anh ta vẫn không có cách nào quy đồng hai gương mặt ấy là một. Luận về tuổi tác, anh cũng có cùng một suy nghĩ giống như Thomas. Cho nên anh cũng không thể nào xác định được tuổi của cô. Nếu là đoán thì... đoán thôi, sai cũng chẳng sao, một tháng lương anh cũng không thiếu.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Jason cũng đưa ra câu trả lời của mình: "Hai mươi hai."
Tề Phong khẽ nhướn mày nhìn anh ta.
Jason bổ sung thêm: "Luận về ngoại hình, tôi có lối nghĩ giống Andrew, vợ cậu đích thực quá baby. Luận về tính cách và cách cư xử, cô ấy thực sự khiến tôi khó bề phân định, giống như người đã từng trải vậy, già dặn vô cùng."
Khoé miệng Tề Phong khẽ nhếch lên. Vơi cương vị của một trợ lý, Jason chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ. Hiện tại cũng như thế, anh ta khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
"Các cậu chốt chưa?" Tề Phong hỏi lại lần cuối cùng.
Cả đám đồng loạt gật đầu. Chỉ riêng Andrew giống như vẫn còn tiếc nuối không tin tưởng lắm vào đáp án của mình.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Tề Phong khoé miệng khẽ cong lên: "Tôi sẽ không nói đáp án cho các cậu, tôi nhờ một người khác."
Nhìn về nơi Tần Trọng Hải đứng cách đó không xa, hắn lớn tiếng gọi: "Trọng Hải, lại đây một chút!"
Nghe hắn gọi cậu ta, sắc mặt cả đám tức thì sa sầm trông thấy. Bọn họ thế mà quên mất cậu em trai của Tần Nhã Linh. Cho dù không nắm chắc tuổi của cậu ta nhưng cậu ta đã gọi cô là chị, không lý nào sẽ chỉ dừng lại ở cái tuổi mười chín đôi mươi. Cho nên kết quả đánh cuộc, bọn họ dường như đã biết. Thomas và Jason còn có thể hi vọng vào kết quả của mình, riêng Andrew thì thua chắc rồi.
Nghe tiếng Tề Phong gọi, Tần Trọng Hải liền đi về phía hắn, cất giọng: "Anh rể, anh gọi em?"
Hắn mỉm cười gật đầu.
Andrew tuy đã biết mình thua nhưng vẫn không cam tâm, quyết làm rõ sự tình: "Em năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tần Trọng Hải trả lời: "Hai mươi ba."
Ba người kia không cần phải nhìn cũng biết sắc mặt khó coi như thế nào, miệng chữ o, mắt mở to hết cỡ vì quá bàng hoàng bởi vì cả ba bọn họ đều thua rồi.
JK đang ở cùng Tần Trọng Hải thấy cậu ta đi về phía đám người Tề Phong cũng cắp đít đi theo. Lúc này thấy cả ba người kia đều đang bàng hoàng, anh ta không nhịn được chen mồm hỏi: "Ba người vì cái gì lại bày ra vẻ mặt này?"
Andrew không thèm để ý đến JK, mạnh dạn hỏi câu cuối cùng: "Vậy... chị em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm. Qua tháng một là bước sang tuổi hai mươi sáu rồi." Cậu ta ngây ngô trả lời.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của ba người kia khi cậu nói tuổi của chị mình, cậu lấy làm thắc mắc, liền lên tiếng hỏi: "Anh rể, ba người họ bị sao vậy? Vẻ mặt của họ thật sự là buồn cười ૮ɦếƭ được!"
Tần Trọng Hải khôn ngoan chuyển sang nói tiếng Hoa, cốt không để ba người kia hiểu.
Tề Phong lắc đầu trả lời: "Không có gì, họ chỉ không tin chị em đã ngần ấy tuổi mà thôi!"
"Là như vậy sao? Có gì đáng ngạc nhiên, chị em vốn là trẻ mãi không già, càng ngày càng xinh đẹp, họ đúng là nông cạn." Cậu ta bĩu môi nói.
Tề Phong khóe môi chợt co rút, này cũng có hắn trong đó sao? Lúc trước hắn cũng cho rằng cô còn nhỏ tuổi đó thôi. Haizzz... Xem ra hắn sẽ còn phải đối diện với người đời dài dài, gắn thêm cái mác \'trâu già gặm cỏ non\' nữa chứ! Thật là! Nhưng mà cũng đáng tự hào không phải sao? Vợ hắn trẻ đẹp ngời ngời thế kia mà!
JK lại nhao nhao cái miệng: "Này, mấy người khi không lại bàn đến tuổi tác của hai chị em Henry làm gì vậy?"
Thomas cười trả lời: "Đang cá cược xem LiLy bao nhiêu tuổi."
JK tỏ ra hứng thú: "Ồ, sao không gọi tôi tham gia với."
Tề Phong liếc xéo anh ta: "Cậu biết rồi thì tham gia làm gì."
JK nhe răng cười: "Ha ha... Tôi cá cả ba người đều thua rồi đúng chứ?"
Thomas cũng liếc xéo anh ta: "Phắn chỗ khác chơi đi."
JK trề môi: "Xùy, tôi không thèm chơi cùng mấy người."
Khoác vai Tần Trọng Hải, anh ta lại oang oang mồm: "Henry, đi, mặc kệ bọn họ."
Dứt lời, JK kéo Tần Trọng Hải đi khỏi, tiếp tục công cuộc đốn trụi vườn trái cây của bà nội cậu ta.
Tần Trọng Hải cùng JK đi rồi, ba người kia mới hồi hồn trở lại.
Andrew không sợ trời không sợ đất lên tiếng: "William, cậu, cái tên cáo già thành tinh này, vợ cậu cũng là bạch cốt tinh à? Hai mươi lăm mà cứ như mười lăm ấy, không biết lão hóa là gì à?"
"Andrew, cậu không ăn nói có văn hóa được một chút à?"
Tề Phong không vui lên tiếng, nói hắn là con cáo già thì được, chứ nói vợ hắn là bạch cốt tinh, cái danh xưng kinh khủng như vậy, hắn dĩ nhiên không thể chấp nhận.
"Ok, ok, tôi lỡ lời!" Andrew vội vàng nhận lỗi: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vợ cậu quả thật nhìn rất baby! Đoán chừng diện đồ công chúa rồi trang điểm, bảo đảm không khác gì 乃úp bê Loli."
Hắn nở nụ cười đắc ý: "Tôi biết, cho nên, các cậu cứ như vậy mà chuyển khoản đi. Số tài khoản, tôi sẽ mở cho cô ấy rồi gửi cho các cậu, ok?"
"Ok!"
Ba người đồng thanh trả lời, thế nhưng nhìn vẻ mặt kia thật sự là có vài phần không được vui. Lúc trước bị lọt hố một lần, bây giờ lại bị lọt thêm một lần mà vẫn phải vui vẻ thì đúng là làm khó bọn họ quá rồi.
Jason thắc mắc lên tiếng hỏi: "Nè, William, con gái phương đông có phải đều nhìn rất trẻ so với tuổi hay không?"
Tề Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cũng không hẳn, tôi không tiếp xúc nhiều người nên không biết, mà cũng có thể như vậy."
Hắn nói như vậy cũng không phải không có căn cứ, tỉ như chị em song sinh của cô, so với cô cũng có sự khác biệt rất lớn.
Em họ hắn Tracy, cũng là người phương đông đó thôi, lại nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng cô vẫn là trông trẻ hơn nhiều.
Vậy nên chỉ có thể kết luận, cô là trường hợp ngoại lệ.
Jason ca thán: "À, hay là tôi cũng nên tìm một cô vợ phương Đông nhỉ?"
Thomas vỗ vai anh ta động viên: "Ừm, nhưng trước hết cậu phải có thời gian cái đã, tình hình hiện tại cậu cũng thấy đó. Cố lên, chúc may mắn!"
Lời ít ý nhiều, Jason đương nhiên hiểu ý tứ của anh ta. Thân là trợ lý Tổng tài, công việc của anh ta chất như núi. Tổng tài tan ca nhưng anh ta vẫn còn phải làm việc, cho nên nào có thời gian đi tìm bạn gái? Bạn gái không có thì tìm đâu ra vợ?
Tề Phong nhìn Jason khẽ cười: "Yên tâm, thời gian tới tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi, nhưng trước tiên cậu tìm người chia sẻ công việc của cậu đi, chờ anh ta nắm bắt công việc rồi, cậu cứ thoải mái giao việc rồi đi tìm vợ."
Jason tỏ ra ngờ vực: "Cậu không nói đùa chứ?"
"Nhìn mặt tôi giống đang đùa sao? Cậu muốn tôi tìm người cho cậu hay cậu tự tìm?"
Jason suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "Để tôi tự tìm người tự đào tạo đi."
Hắn gật đầu: "Ừm."
Nhìn sang Thomas, hắn tiếp tục hỏi han: "Thomas, cậu và Elena thế nào rồi? Đã làm lành hay chưa?"
Thomas ỉu xìu nói: "Còn chưa, cô ấy không chịu cùng tôi nói chuyện. Hôm nay theo mọi người đến đây nhưng lại cứ luẩn quẩn bên cạnh vợ cậu, không ngó ngàng gì đến tôi cả."
Hắn nhướn mày: "Có cần tôi nói giúp vài lời không?"
"Cậu nói được?"
Hất cằm về phía hai người phụ nữ đang đứng cạnh nhau cách đó không xa, hắn nhẹ giọng nói: "Phụ nữ với phụ nữ dễ nói chuyện hơn, cậu không thấy thế à?"
Thomas gật gù: "Ừm, vậy cậu nhờ Lily giúp tôi. Vợ chồng tôi làm lành được tôi sẽ hậu tạ lớn."
Hắn nhe răng cười: "Không vấn đề, nhớ đừng nuốt lời là được."
Không thấy Tề Phong nói đến mình, Andrew liền tỏ ra không vui: "Này mấy người các cậu quan tâm đến tôi một chút có được hay không?"
Thomas liếc anh ta một cái: "Không phải cậu đang theo đuổi cô nhóc nào hay sao? Vẫn chưa có tiến triển?"
Bị chạm đến nỗi đau của mình, Andrew chợt sừng sổ: "Không cần nhắc nữa. Hứ, mặc kệ mấy người, tôi đi ăn trái cây tìm nguồn an ủi tâm hồn ngây thơ mỏng manh dễ vỡ đây."
Nói dứt lời, Andrew quay ngoắt đi về phía Tần Trọng Hải và JK đang đứng, bỏ lại bóng lưng tiêu sái cho đám người còn lại.
Chuyện chính đã xong rồi, bây giờ họ dĩ nhiên sẽ không nể nang. Trái cây tươi ngon như vậy, ngàn năm mới được chiêm ngưỡng một lần, không hưởng thụ là lãng phí của trời nha. Huống chi đây là nhà chị dâu nhỏ, cũng như người nhà, dĩ nhiên không cần khách sáo.
Tề Phong mỉm cười lắc đầu, nhìn hai người bên cạnh lên tiếng: "Được rồi, ra ngoài kia đi, trái cây này ở Mỹ không dễ tìm đâu."