Nghe được lời này, giám đốc phòng nhân sự không muốn cũng phải muốn, không thể cũng phải thành có thể, nếu không muốn mất chén cơm. Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, ông ta đương nhiên không thể chỉ vì vậy mà rời khỏi.
"Tôi lập tức đi làm!" Ông ta vâng dạ rồi ba bước thành hai bước cùng nhân viên phòng ban của mình đi làm việc được giao.
Phòng nhân sự đi rồi, Thomas tiếp tục: "Giám đốc phòng kinh doanh!"
Rút kinh nghiệm người đi đầu, giám đốc phòng kinh doanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lên trình diện. Ông ta cũng không gọi là lớn tuổi, chỉ ngoài bốn mươi nhưng nét mặt có vẻ già nua hơn những người khác.
Bước về phía trước, ông ta lên tiếng: "Là tôi."
Nhìn sự bình tĩnh hiện trên nét mặt người nọ, Thomas xem như hài lòng, gật đầu: "Danh sách đối tác trong vòng năm năm, kế hoạch thị trường trong vòng hai năm, tất cả lập thành báo cáo cho tôi. Ông có ba mươi phút."
"Vâng, tôi lập tức đi làm." Ông ta không nói hai lời lập tức gật đầu rồi cùng nhân viên phòng ban rời khỏi.
Thomas nhìn quanh một lượt những người còn lại ở đại sảnh, sau đó cất giọng: "Trừ phòng kỹ thuật, tất cả các phòng ban còn lại trở về phòng làm việc của mình đợi lệnh, công việc trong sáng nay đều dừng lại."
Quay lại nhìn về phía đoàn thanh tra, anh nói tiếp: "Robert, tiến hành thanh tra tổng thể!"
Người đàn ông tóc nâu tên Robert nghe gọi tên, lập tức cùng đoàn người còn lại đi làm việc được giao.
Lúc này, ở đại sảnh người đã đi gần hết, chỉ còn lại nhân viên phòng kỹ thuật cùng vị giám đốc điều hành đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn vị giám đốc điều hành, khóe miệng Thomas khẽ nhếch lên nở nụ cười giễu cợt. Chính là, ông ta chẳng bao lâu nữa sẽ được cuốn gói về nhà ăn cơm. Nhưng mà, khả năng này có vẻ thấp, bởi vì, ông ta không chừng sẽ được ăn cơm miễn phí. Ăn ở đâu, ai cung cấp, có lẽ không cần phải nói trắng ra.
"Lập tức chuẩn bị phòng hội nghị, ông cùng toàn bộ nhân viên phòng kỹ thuật, cùng những người đứng đầu các phòng ban, tất cả đều phải có mặt ở đó."
Ông ta đưa tay lên trán lau mồ hôi, sau đó gọi điện thoại cho người chuẩn bị phòng hội nghị.
Ông ta đi rồi, nhân viên phòng kỹ thuật hơn hai trăm người liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng hỏi.
Tần Trọng Hải tuy đối với nhóm người đang ngồi thì đã quen biết gần hết nhưng cũng không dám hó hé nửa câu, chỉ đứng im lặng theo dõi giống như các đồng nghiệp của mình. Bởi vì cậu hiểu, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, không thể vì có quan hệ mà phá vỡ kỷ luật được, cho nên, im lặng lúc này là thượng sách.
Không quá mười phút, vị giám đốc điều hành đã trở lại lên tiếng: "Đã xong, bây giờ có thể đến phòng hội nghị."
Thomas gật đầu: "Tất cả những ai cần có mặt, ba mươi phút nữa đều phải có mặt."
"Vâng, thang máy bên này, mời!" Ông ta gật gù, hướng bàn tay về phía đường đến thang máy.
Lúc này, Tề Phong mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Thomas. Thế nhưng hắn chỉ dừng lại ở đó không có ý đi tiếp, lia mắt nhìn giám đốc điều hành bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Vị này là?"
Tuy cách một lớp kính nhưng ở khoảng cách gần như vậy, ông ta dĩ nhiên có thể nhìn rõ ràng cặp mắt lạnh lẽo kia. Ông ta thoáng run rẩy, lưng áo đã ướt đẫm. Trong lòng ông ta thầm than: "Đáng sợ, thật sự vô cùng đáng sợ!"
Thomas giúp ông ta giải đáp thắc mắc: "Ông không cần biết anh ta là ai, ông chỉ cần biết một điều, từ lúc này trở đi, mọi lời anh ta nói là mệnh lệnh buộc phải thi hành."
Vị giám đốc điều hành bất giác đưa tay lên lau mồ hôi đang không ngừng úa ra, gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, đã hiểu."
Trao ánh mắt cảnh cáo đến người giữ chức vị cao nhất ở chi nhánh SLC xong, Tề Phong mới quét mắt về đám nhân viên phòng kỹ thuật, mở miệng nói câu đầu tiên tính từ lúc bước vào đại sảnh: "Ai là giám đốc phòng kỹ thuật?"
"Là tôi!" Một người đàn ông cũng tầm bốn mươi tuổi, đứng hàng đầu lên tiếng, đồng thời tiến về phía trước.
Hắn gật đầu, nói tiếp: "Phó giám đốc?"
"Là tôi!" Một người nữa vâng dạ tiến lên.
"Trưởng phòng các bộ phận?"
Những người giữ chức trưởng phòng cũng đồng loạt tiến về phía trước.
"Trưởng phòng các bộ phận, lập tức tiến hành đánh giá nhân viên trong tổ, bao gồm ưu khuyết điểm mỗi người, lập thành báo cáo, kết thúc hội nghị phải giao nộp."
Nhìn sang hai vị giám đốc và phó giám đốc phòng kỹ thuật, hắn nói tiếp: "Hai anh biết công việc của mình là gì rồi đúng không?"
Hai người đàn ông vừa được nhắc tới quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhìn người vừa phát ngôn, đồng loạt gật đầu. Đến lúc này, dĩ nhiên họ biết họ phải làm gì, nếu không, họ có thể ngay lập tức cuốn gói rời khỏi.
Tề Phong gật đầu hài lòng: "Những ai có nhiệm vụ lập tức thi hành, điều thiết yếu là, toàn bộ đều làm việc ở phòng hội nghị, các anh tự sắp xếp."
Đưa ánh mắt về đám nhân viên còn lại, hắn tiếp tục: "Tôi muốn đi tham quan phòng kỹ thuật."
Liếc mắt nhìn người nào đó nãy giờ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, hắn khẽ nhếch miệng, cất giọng bằng tiếng bản địa nơi đây: "Tần Trọng Hải, cậu dẫn đường cho tôi!"
Cả đám người có mặt ở đại sảnh, bao gồm cả vị giám đốc điều hành cũng há hốc miệng vì kinh ngạc. Họ chính là không tin cái người kia lại nói tiếng bản địa, lại vô cùng chuẩn, hơn nữa lại chỉ đích danh tên một nhân viên của phòng kỹ thuật. Thử hỏi, họ không bàng hoàng mới là lạ.
Sau câu nói của hắn, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía đương sự, vậy mà đương sự lại cứ đơn thuần chỉ vào chính mình, tỏ vẻ kinh ngạc.
Tề Phong biết cậu ta lúc này khá sửng sốt, có lẽ một phần sẽ không tin ở nơi này mà hắn lại chỉ đích danh cậu ta. Nhưng hắn chính là muốn như vậy, mục đích là để cho trên dưới công ty biết quan hệ không bình thường của cậu ta cùng đám người của hắn, để họ biết rằng, em vợ của hắn không dễ bị ăn Hi*p.
Tề Phong mỉm cười tiếp tục lên tiếng: "Thế nào, không muốn dẫn đường cho anh?"
"Không có, không có."
Tần Trọng Hải xua xua tay, nói tiếp: "Em dĩ nhiên muốn, nhưng mà anh rể..."
Đang nói đến đây, Tần Trọng Hải bỗng nhiên im bặt, vội che miệng lại, chính là biết mình đã lỡ lời. Cậu thật muốn vả vào miệng mình, ở nhà cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, riết thành thuận miệng, nói ra không kịp suy nghĩ.
Mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía cậu ta, có điều lần này ai nấy đều trợn tròn mắt tựa như đang muốn nghe cậu ta nói tiếp lời nói dang dở.
Tần Trọng Hải mỉm cười gượng gạo, gãi gãi đầu: "Tôi lỡ lời, mọi người không cần nhìn tôi như vậy nha!"
Hắn lên tiếng giải vây: "Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi. Tần Trọng Hải, dẫn đường."
Nghe chỉ thị, ai nấy đều tản ra đi về hướng thang máy, cuối cùng chỉ còn Tần Trọng Hải ngây như phỗng đứng tại chỗ không biết nên tiến hay lùi.
Tề Phong đành lên tiếng gọi: "Trọng Hải, em lại đây."
Đã gọi đích danh rồi, cậu ta dĩ nhiên không thể cứ đứng ở đó, từng bước tiến về phía bọn họ.
Hắn tháo mắt kính xuống nhoẻn miệng cười: "Ở nhà nói nhiều lắm mà, sao bây giờ lại ngây ngốc như vậy?"
"Anh rể, không cần nói như vậy nha. Hôm qua có nghe anh nói gì đâu, sao hôm nay bất ngờ xuất hiện, lại kinh thiên động địa như vậy, em vẫn còn bàng hoàng đây này."
Lúc này, nhóm người JK cũng chầm chậm đứng lên đi về phía bọn họ.
Nhìn người đang đi đến, cậu hớn hở ra mặt: "Anh họ, về đây cũng không báo cho em hay?"
Trịnh Ân mỉm cười: "Đi gấp quá cho nên chưa kịp báo, không vui khi gặp anh à?"
"Sao lại không vui, vui đến thốn tim đây này!"
"Cái thằng này." Trịnh Ân đấm nhẹ vào иgự¢ cậu em họ.
Nhìn sang người phụ nữ duy nhất đứng cạnh Tề Phong, cậu ta lại luyến thoắng: "Chị, sao chị cũng theo anh rể đến đây vậy?"
Tần Nhã Linh cười như không cười: "Đến đây góp vui có được không?"
Trán cậu ta liền xẹt qua ba vạch đen, tự hỏi người chị lạnh lùng cứng rắn của mình đã đi đâu, từ khi nào lại biết nói những câu trêu chọc rồi?
"Dạ được dạ được. Có anh rể ở đây, em nào dám lấn lướt? Ở nơi này em chỉ là con kiến bé nhỏ làm công ăn lương mà thôi!"
"Nè, nãy giờ mấy người các cậu nói gì vậy, tôi không hiểu nha!"
JK nãy giờ không nói được câu nào, cứ bị bỏ mặc, không vui xen vào. Nhìn đến Thomas vẫn im lặng đứng một bên, anh ta lên tiếng hỏi: "Thomas, anh có hiểu họ nói gì không?"
Thomas gật gù: "Hiểu một chút."
JK la lên: "A... Mai tôi đi học tiếng Hoa. Tôi khinh bỉ các người."
Tần Trọng Hải thấy JK nói chuyện hoà đồng với Thomas, ngạc nhiên ra mặt: "Anh chính là Thomas, bạn của anh rể em?"
"Là anh!" Thomas gật đầu.
"Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp anh, thật là vinh hạnh." Tần Trọng Hải miệng nói, đồng thời đưa tay ra ngụ ý xã giao.
Thomas mỉm cười bắt tay cậu ta: "Không dám."