Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi - Chương 11

Tác giả: Dạ Hồ Điệp

Tần Nhã Linh cùng người đàn ông trung niên dìu hắn lên xe, hộ tống hắn đi đến bệnh viện.
Hắn chính là người đàn ông mà cô đã vô tình ᴆụng trúng vào ngày đầu tiên cô chạy bộ ở khu này, chỉ là khi đó cô hoàn toàn không để ý tới hắn.
Cũng từ ngày đó, hễ cô có mặt trên con đường này là luôn có một người âm thầm bước sau nhưng không dám đến gần, luôn giữ một khoảng cách nhất định, chính là hắn.
Hắn nhớ mãi lần đầu tiên khi bất ngờ gặp được cô bé có khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn đáng yêu với nụ cười trên môi tựa như một thiên sứ hạ phàm.
Nụ cười toả nắng ấy, nó tinh khiết đến nỗi hắn muốn bất chấp tất cả để bảo vệ sự tinh khiết ấy.
Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác muốn chiếm hữu một thứ gì đó, sự chiếm hữu tuyệt đối nhưng lại rất sợ không dám đến gần, sợ chính mình sẽ bất cẩn phá tan sự đơn thuần ngây thơ ấy.
Thế nên cả tháng nay, hắn cứ lặng lẽ chờ đợi cái khoảnh khắc được gặp lại cô, cứ âm thầm đi theo sau lưng cô trên cả đoạn đường dài. Cho đến hôm nay, suýt chút nữa là cô xảy ra tai nạn mà kịp thời tương trợ.
Trời không phụ lòng người, hôm nay hắn rốt cuộc cũng có cơ hội cùng cô kéo gần khoảng cách, tuy phải chịu khổ một chút nhưng cũng đáng.
Tai nạn này là ngoài ý muốn nha, hắn còn chưa ngu đến độ sử dụng khổ nhục kế gì gì đâu, tay hắn còn phải làm việc, chân hắn còn phải đi lại đấy.
Nhưng mà biết làm sao được, ông trời muốn hắn phải trả giá đắt như vậy, khổ nhục kế này hắn cũng nên sử dụng cho triệt để mới được.
Xe rất nhanh dừng lại trước cửa một bệnh viện đa khoa tư nhân.
Người đàn ông trung niên giúp Tần Nhã Linh dìu hắn vào trong thì cũng rời đi do có chuyện gấp, cô cũng không níu kéo bởi vì vụ tai nạn này không phải là lỗi của ông ta, cô mới là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nhân viên bệnh viện nhanh chóng đưa hắn vào kiểm tra, mãi gần một tiếng sau hộ lý mới đẩy hắn ra trên chiếc xe lăn.
Nhìn toàn thân Tề Phong từ trên xuống dưới, hai cánh tay quấn băng gạc kín mít, chân trái thì bó bột, mi tâm Tần Nhã Linh không khỏi nhíu chặt. Xem ra cú lăn khi nãy đúng là khá nghiêm trọng, hắn trông thảm thương thế này mà cô lại toàn vẹn không một vết xước...
Đây là số cô may mắn hay là vì hắn đã đỡ hết cho cô đây?
Tần Nhã Linh đứng dậy từ băng ghế, hướng cô hộ lý lên tiếng hỏi: "Anh ấy ổn chứ?"
Cô hộ lý trả lời: "Chân bị nứt xương cần điều dưỡng tốt và hạn chế đi lại. Hai cánh tay bị trầy xước không quá nghiêm trọng, chỉ hơi mất thẩm mỹ một chút chứ không để lại sẹo đâu nhưng cũng nên hạn chế vận động mạnh để vết thương không bị nứt thêm, tuyệt đối không được để dính nước nếu không rất dễ bị nhiễm trùng. Hàng ngày cũng nên thay băng khử khuẩn cho sạch sẽ. Hiện tại có thể xuất viện, một tuần sau nhớ đến tái khám."
Cô hộ lý nhìn Tần Nhã Linh một chút sau đó lại nói tiếp: "Người nhà nên chăm sóc anh ta cho tốt, ở bên cạnh nhắc nhở anh ta mấy điều cần tránh tôi vừa nói, uống thuốc đều đặn cho vết thương mau lành. Vui lòng chờ thêm một chút, tôi đi lấy thuốc cho hai vị."
Cô hộ lý đi rồi, Tần Nhã Linh chợt cảm thấy mất tự nhiên khi đối diện với hắn, nhất là cặp mắt tinh anh kia vẫn đang nhìn cô chưa từng dời đi, lại như xoáy sâu vào khiến cô càng thêm bối rối.
Lúc này cô mới có cơ hội nhìn anh ta: mái tóc rối ngổn ngang che đi vầng trán cao rộng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm, mắt phượng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm...
Hai vành tai Tần Nhã Linh bất giác ửng đỏ vì xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông có ngũ quan tinh tế như thế này, chưa kể đến làn da nhẵn mịn kia khiến bao nhiêu phụ nữ phải mơ ước...
Chậc, trên đời này thật sự tồn tại nam nhân yêu nghiệt như thế này sao? Nếu như không phải hắn đang tồn tạo trước mặt cô, có khi cô còn tưởng bản thân hoa mắt rồi.
Cô vốn yêu thích cái đẹp, dĩ nhiên không có sức chống cự trước cái đẹp, dù cho tâm lý sợ hãi đàn ông vẫn tồn tại trong cô, nhưng mà người đàn ông đẹp trai này lại khiến cô không hề bài xích.
Nghĩ cũng lạ nhưng chỉ cần bản thân không bài xích, nói chuyện vài ba câu cũng không phải không thể, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Nghĩ thông suốt, Tần Nhã Linh hướng hắn nở nụ cười gượng gạo: "Nãy giờ còn chưa có cơ hội cảm ơn anh, vì cứu tôi mới ra nông nỗi này."
Hắn lắc đầu cười: "Không sao, chuyện nên làm mà thôi."
"Lúc nãy bác sĩ dặn dò anh đã nhớ hết chưa?" Cô hỏi.
"Cũng kha khá."
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh không khỏi nhíu mày nhìn hắn mà hắn cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
Ở khoảng cách gần như thế này hắn mới biết được gương mặt cô gần như hoàn hảo không tì vết, bởi không hề có dấu vết của một chút son phấn mà hồng hào một cách tự nhiên, thậm chí đến cái lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, đôi môi hồng đào nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở trông rất đáng yêu, cộng thêm hương hoa thoang thoảng cứ quanh quẩn đâu đây, khiến hắn say mê.
Nhìn vào mái tóc đen nhánh của cô, hắn liền có thể khẳng định cô cũng là người gốc phương Đông giống hắn, tự hỏi có khi nào cả hai đều có chung một nguồn cội hay không?
Nghĩ đến đây, hắn mạnh dạn lên tiếng hỏi: "Em là người phương Đông?"
Tần Nhã Linh không có ý định giấu giếm, hơn nữa tóc đen mắt đen chính là bằng chứng xác thực nói lên xuất thân của cô, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến từ Hoa Quốc."
Hai mắt hắn bất chợt sáng như sao, vô cùng vui vẻ nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng là người gốc Hoa, nhưng lại lớn lên ở nơi này. Vậy em muốn chúng ta nói chuyện bằng tiếng Hoa không?"
Mọi thế hệ trong gia đình hắn đều là người Hoa, chỉ là đã sớm di dân sang Mỹ từ khi hắn còn rất nhỏ. Nhưng không vì thế mà cha mẹ hắn quên đi cội nguồn, vẫn bắt anh em hắn phải học tiếng Hoa.
Công việc hiện tại của hắn cũng liên quan ít nhiều đến đất nước này, có thêm một thứ ngôn ngữ thông thuộc cũng là một điều vô cùng hữu ích.
Còn Tần Nhã Linh, mặc dù cô có nghi ngờ xuất thân của hắn cũng giống mình, là người phương Đông tóc đen mắt đen nhưng không có nghĩa sẽ đến từ một quốc gia nên từ đầu đến giờ cô đều nói chuyện với hắn bằng tiếng Mỹ. Hiện tại hắn đã nói ra gốc gác của mình, cô còn nghi vấn gì nữa?
Tiếng Mỹ của vẫn rất khá, có thể nói chuyện lưu loát như tiếng mẹ đẻ của mình nhưng có cơ hội được sử dụng tiếng mẹ đẻ tại nơi đất khách quê người này, cô dĩ nhiên không do dự.
Cô nhìn hắn nhẹ gật đầu, nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình: "Được."
Được sự cho phép của cô, hắn bắt đầu điều chỉnh ngôn ngữ của mình.
"Có thể cho tôi biết tên em được không, cho tiện xưng hô? Tôi tên Tề Phong, tên ở Mỹ là William, rất vui được quen biết em."
Cùng với câu nói, hắn di chuyển cánh tay bị quấn băng gạc kín mít, đưa bàn tay to lớn của mình ra trước mặt cô, nở nụ cười lịch thiệp của một quý ông tao nhã.
Tần Nhã Linh Linh lúng túng trước câu nói và hành động của hắn, nhưng nghĩ lại thì đây chũng chỉ là phép tắc xã giao thông thường, cho nên cô cũng không từ chối, từ từ đưa tay lên nắm lấy bàn tay hắn, mỉm cười: "Tôi là Tần Nhã Linh, còn gọi là Lily. Rất vui được quen biết anh."
Dứt lời, cô nhanh chóng thu tay về giống như sợ nắm lâu thêm một chút sẽ khiến cho chính mình phỏng tay vậy.
Người nào đó nhìn thấy động thái của cô thì khẽ nhíu mày. Hắn bất giác cảm thấy bản thân mình như ôn dịch vậy, cô sợ tiếp xúc với hắn thế cơ mà.
Bầu không khí giữa hai người lập tức rơi vào trầm mặc.
Không quá một phút, Tề Phong lên tiếng phá tan bầu không khí bất ổn này: "Tôi sống ở đây đã lâu nhưng gần đây mới thấy em, em mới chuyển đến à?"
Tần Nhã Linh máy móc gật đầu: "Vâng, chỉ mới đến đây không lâu."
"Thì ra là vậy. Em đi cùng gia đình?"
"Không, tôi chỉ qua đây một mình."
Lần này Tề Phong lại càng kinh ngạc hơn: "Một mình? Du lịch hay du học?"
"Tôi qua đây làm việc, khi xong việc là sẽ trở về Hoa quốc. Còn du lịch, chắc là phải đợi có thời gian đã." Cô trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc.
Nghe cô nói vậy, trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên cảm giác mất mát lạ thường: "Vậy khi nào em trở về?"
"Cũng chưa có thời gian cụ thể, công việc chưa ổn định. Hiện tại đang phát triển dự án mới nên chắc là sẽ ở đây thêm một thời gian nữa."
Nói một hồi mới biết bản thân nói nhiều quá, khi không nói ra kế hoạch của mình cho hắn? Nhưng mà nói thì cũng nói, biết làm sao thu lại, thôi thì cứ kệ đi. Dù sao sau này cô cũng sẽ không gặp hắn nữa!
Tề Phong còn đang muốn lên tiếng nói gì đó thì lúc này cô hộ lý đã trở lại cầm theo thuốc, tiếp tục dặn dò thêm một lần nữa mới rời đi.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, thuốc cũng đã lấy rồi, cô quyết định dừng cuộc nói chuyện tại đây.
"Anh cảm thấy ổn chưa, tôi đi gọi xe?"
Tề Phong ủ rũ gật đầu: "Tốt rồi, về thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc