"Mạc Hy Tuyết, cô đừng có như một cái xác ૮ɦếƭ vậy!"
"Mau ngồi dậy cử động cho tôi, tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ với một cái xác ૮ɦếƭ đâu!"
Mặc cho người bên cạnh kêu như thế nào, toàn thân của Mạc Hy Tuyết vẫn nằm bất động ở trên giường. Cô xoay người sang một bên, hai mắt khép hờ lại, dòng nước mặn chát khẽ rơi xuống làm ướt đẫm chiếc ga màu trắng. Phương Từ Khiêm dường như rất bực bội khi Mạc Hy Tuyết chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Người đàn ông đó còn muốn ra tay đánh cô, thế nhưng cuối cùng lại thôi.
Suốt những ngày tháng bị giam nhốt trong nhà giam không có ánh sáng này, Mạc Hy Tuyết không khác gì một con rối mặc cho người ta điều khiển, bị đoạt mất tự do mà chẳng thể làm gì cả. Ban đầu, cô quyết liệt phản kháng, nhưng càng về sau càng nhận ra, cho dù người con gái ấy có tốn sức như thế nào, Phương Từ Khiêm cũng sẽ giam cầm Mạc Hy Tuyết ở đây.
Từ đó, người con gái ấy luôn giữ im lặng, cô rất hiếm khi mở miệng nói chuyện.
Làm một con rối gỗ ở trong tay người khác để cho con người ta mua vui, lên tiếng để làm gì?
Phương Từ Khiêm nhốt cô trong nhà, còn người đàn ông đó lại rất ít khi trở về. Có lẽ là anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, ảo não của Mạc Hy Tuyết. Nhân lúc Phương Từ Khiêm không có ở đây, Mạc Hy Tuyết luôn tìm cách để chạy trốn khỏi nơi này nhưng hoàn toàn vô ích. Ông trời dường như muốn tuyệt đường sống của cô, muốn cô bị Phương Từ Khiêm giày vò như vậy.
Ngày ngày đều có người đưa thức ăn đến đây, Mạc Hy Tuyết hạ mình van xin bọn họ thả cô ra ngoài, nhưng ai nấy đều làm như không nghe thấy lời cô nói. Mạc Hy Tuyết thật sự bất lực và tuyệt vọng, cô không biết mình phải làm gì để thoát khỏi cảnh tù túng như thế này đây.
Mỗi lần Phương Từ Khiêm đến đây tìm cô chỉ là để giải phóng du͙© vọиɠ ở trong người của anh mà thôi. Mỗi khi nhớ đến Lạc Hy Hy, Phương Từ Khiêm mới đến nhìn Mạc Hy Tuyết, chưa để cho người con gái ấy nói câu gì, Phương Từ Khiêm lập tức đè cô gái đáng thương ấy xuống giường, тһô Ьạᴏ mà chiếm đoạt cô.
Hứng chịu từng đợt công kích mạnh mẽ đến từ Phương Từ Khiêm, hai tay gầy yếu của Mạc Hy Tuyết siết chặt lấy ga giường, hai mắt cô nhắm chặt lại chỉ cầu nguyện rằng người phía trên có thể xong sớm một chút. Từng động tác ra vào của Phương Từ Khiêm không còn là sự ân cần, ôn nhu, dịu dàng như trước đây nữa, bây giờ nó chẳng khác gì những cơn sóng ồ ạt mang theo một nỗi đau đớn ăn sâu vào trong xương tủy không ngừng tấn công cô.
Mạc Hy Tuyết chẳng thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ giống như trước kia. Giờ đây, thứ Phương Từ Khiêm mang lại cho cô chỉ là sự đau đớn đến tột cùng mà thôi.
Tàn nhẫn hơn nữa là, khoảnh khắc khi hai người hòa vào làm một, đi kèm với những tiếng thở dốc bên tai là một âm thanh khàn đặc nhuốm đầy du͙© vọиɠ, "Hy Hy! Hy Hy!" Hai chữ ấy dường như là một thứ báu vật quý giá của Phương Từ Khiêm không thể nào dứt ra được.
Thời điểm ấy, Mạc Hy Tuyết không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô cắn môi không để cho bản thân mình bật ra những tiếc nức nở đau thương tột cùng bên tai của người đàn ông ấy. Một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng cô. Đôi mắt đẫm lệ đau thương mà cũng đầy bất lực. Mạc Hy Tuyết chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này cả. Cô bị biến thành một món đồ chơi mà lại không thể phản kháng, chỉ có thể im lặng cho người ta dày vò.
Những chuyện xảy ra như thế không phải là ngày một ngày hai mà còn thường xuyên như cơm bữa.
Vào khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị người ta Ϧóþ nghẹt lại, cảm giác đau đớn không thể hình dung được bằng lời nói. Bản thân thì không ngừng bị chà đạp, tinh thần tổn thương nghiêm trọng, có khi Mạc Hy Tuyết chỉ ước rằng bản thân mình ૮ɦếƭ đi cho xong mà thôi.
Bây giờ, Mạc Hy Tuyết chỉ có thể chống trả bằng cách giữ im lặng, thường xuyên khiến Phương Từ Khiêm tức điên lên nhưng lại không thể làm gì được.
Ngay cả lúc này cũng vậy.
Phương Từ Khiêm mặc quần áo cẩn thận xong liền lôi cả người Mạc Hy Tuyết dậy, trên người cô còn chằng chịt những dấu vết đỏ ửng do người đàn ông này để lại. Hai mắt Phương Từ Khiến nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút sinh khí của người con gái, "Cô giả bộ đáng thương cái gì, mau ngồi dậy mặc đồ vào cho tôi! Mạc Hy Tuyết, có làm như vậy tôi cũng chẳng thương hại cô đâu."
"Mặc quần áo?" Mạc Hy Tuyết chau mày, sau đó cô liền bật cười, "Món đồ chơi như tôi thì cần gì phải mặc đồ nhỉ? Để như vậy không phải rất tốt hay sao? Mỗi lần Phương thiếu đến đây thì bớt được một giai đoạn rồi." Tiếng cười ngập tràn sự đau đớn của cô gái vang lên giữa gian phòng tối tăm lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn ngủ mập mờ.
Phải rồi.
Chỉ là một món đồ chơi thôi mà.
Có mặc quần áo hay không cũng đâu có quan trọng.
Đôi chân mày của Phương Từ Khiêm khẽ chau lại. Ánh sáng quá yếu nên người ta không thể nào trông thấy khuôn mặt của anh lúc này như thế nào. Nhưng luồng sát khí tỏa ra từ người của anh cũng đủ để chứng minh rằng, Phương Từ Khiêm thật sự đã bị những lời nói của Mạc Hy Tuyết chọc cho nổi điên lên.
"Mạc Hy Tuyết, cô tốt nhất đừng có quá đáng. Mau mặc quần áo vào, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại này của cô đâu."
Mạc Hy Tuyết không ngừng cười, "Mặc như thế nào? Phương thiếu thích tôi ăn diện kiểu gì, chẳng lẽ anh lại muốn tôi ăn giống như Lạc Hy Hy à?" Nước mắt chảy xuống làm cho gương mặt trắng bệch ấy của cô trở nên ướt đẫm.
Muốn cô trở thành Lạc Hy Hy phải không?
Nhưng rất tiếc, chuyện này cô không làm được.
Mạc Hy Tuyết muốn là chính cô, chứ không phải sống dưới cái tên Lạc Hy Hy kia.
Quãng thời gian bị giam cầm ở đây với cô chẳng khác gì địa ngục cả. Quần áo cô mặc, thức ăn mà cô ăn, tất cả những thứ ấy đều là Lạc Hy Hy thích. Nếu Mạc Hy Tuyết làm Phương Từ Khiêm nổi điên lên, người đàn ông này đe doạ rằng sẽ động tay vào mảnh đất kia của mẹ cô. Không còn cách nào khác, Mạc Hy Tuyết chỉ đành cắn răng mà chịu đựng.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của vợ mình, sắc mặt của Phương Từ Khiêm có chút khó coi, "Mạc Hy Tuyết, đừng có hủy hoại hình ảnh Lạc Hy Hy mà tôi tạo ra qua cô."
Cô không trả lời, vẫn tiếp tục cười, một âm thanh vướng đầy nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Bị dày vò lâu như vậy, Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi.
Cô bị Phương Từ Khiêm bức điên rồi!