Đêm qua không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ là sáng mai tỉnh giấc tập đoàn khách sạn Hà Thị tuyên bố phá sản, con trai Hà Vũ là Hà Phú Nhị bị bắt tạm giam có nguy cơ là ngồi tù dài hạn. Luồng dư luận nhanh chóng phủ khắp các mặt báo.
Dáng dấp tiều tuỵ của một cô gái phảng phất trước mặt gương phẳng lì, dáng người thon gầy, mái tóc uốn sóng chấm eo hơi bù xù, đôi mắt sưng bọng, cuồng mắt thâm sạm, đôi môi tím nhợt khi trôi hết lớp son phủ bóng, làn da trắng bệch mất hết sức sống.
Cố Y Lạc cũng chẳng còn nhận ra chính mình nữa.
Có lẽ mấy ngày qua cô đã quá bỏ bê bản thân, sầu não vào mấy chuyện không đáng có, biến chính mình thành hình thù lập dị gì thế này.
Đôi tay nhớn qua đầu, buộc gọn mái tóc rối, ngồi xuống trước bàn trang điểm, trau chuốt lại bản thân, tìm kiếm lại nguồn sống.
Chuẩn bị xong xuôi, Cố Y Lạc mon men bước xuống nhà, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh em Lục Triết Tiêu.
“Anh hai Hà Phú Nhị đã bị bắt nhưng Cố Thúc Tịnh đã được thả.”
Thời đại đồng tiền lên giá này thì việc người có tiền trốn tội không có gì làm lạ. Hơn nữa con người Cố Thúc Tịnh trọng mặt mũi cho dù phải trả cái giá nào ông ta cũng chấp nhận để làm sạch tội danh mà thôi.
Nghe đâu ông ta dùng số tiền lớn mua chuộc cha con nhà họ Hạ, hứa sẽ vực dậy tập đoàn khách sạn Hà Thị, ngược lại Hà Phú Nhị phải nhận hết tội danh về mình.
Bị đồng tiền che mờ mắt cha con Hà gia đã đồng ý, nhưng bọn họ đâu hay việc gì đã lọt vào tầm mắt Lục Triết Tiêu rồi thì nhất định sẽ không thuận lợi hoàn thành, cho dù Cố Thúc Tịnh có rót vốn vào Hà Thị thì anh cũng sẽ có cách khiến nó bay hơi thêm lần nữa.
Đột nhiên có tiếng gọi khiến Cố Y Lạc hơi giật mình: “Chị dâu…”
Ngước đôi mắt không đáy nhìn hai người đàn ông đang ngồi ở phòng khách, Cố Y Lạc khẽ cười: “Minh Trí tới sớm vậy sao?”
“Ò…”
Không còn đứng từ xa nghe lén nữa mà Cố Y Lạc đi tới ngồi xuống đường đường chính chính góp lời vào câu chuyện.
“Hôm nay em định sẽ tới Over, ban nãy quản lí có gọi cho em nói vừa nhận mấy kịch bản mới thích hợp với em.”
Đáp lại bằng chất giọng nửa lạnh nửa ấm, ánh mắt lo lắng và ấm áp Lục Triết Tiêu dành cho cô: “Em nên nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa.”
“Không cần đâu, em ổn rồi. Hơn nữa em muốn đi làm để khuây khỏa tinh thần hơn.”
Lục Minh Trí nói thêm mấy câu cho chị dâu, xem như lập thành tích trước mặt anh hai: “Cứ để chị ấy tới công ty có tiếp xúc sẽ khiến tâm trạng thoải mái và thư giãn hơn, ở nhà mãi chắc cũng chán.”
Đôi chân thon dài Cố Y Lạc thong thả bước, ánh mắt thi thoảng bị chú ý, cô chợt nhận ra mọi người trong Over đều đang tập trung xem từng chi tiết trong phim “Bẫy tình”, cặp diễn viên phụ lại nổi trội hơn cả nam nữ chính.
Tuy thời điểm ấy Cố Y Lạc vẫn là người của Ever nhưng hiệu ứng phim ngay cả người Over cũng rất tốt, giờ này chắc bên Ever đang tiếc rẻ lắm! Có một diễn viên tài năng như cô mà cũng để tuột mất, diễn viên mà họ hết mực tôn sùng nay đang bị án treo không biết bao giờ bị xử lý hầu toà, tạm thời không có show nào dám nhận.
Ngồi trong phòng làm việc riêng, Cố Y Lạc rảnh rang nên lướt trên mạng xem một ít tin tức, lượng fan tăng lên kỉ lục chưa từng có trước đây, hơn nữa comback mọi người hầu hết khen tài năng diễn xuất và con người khả ái của cô.
Nữ chính bị mờ nhạt và đơ toàn tập…
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Từ cửa một đôi nam nữ bước vào, theo thói quen bọn họ nắm lòng bàn tay, chạm nhẹ lên khuỷu tay ý đồng tình, ngồi xuống cạnh nhau.
“Lần này cậu xem như là nổi như cồn rồi đó.”
“Không chỉ có nổi mà xấp xỉ vươn gần bằng sao hạng A rồi còn đâu.”
Tô Nhã Ngọc tiếp lời Ngô Quyến.
Nói độ che phủ gần đây trên sóng truyền hình hầu như là cái tên mới nổi Cố Y Lạc cũng không phải là quá. Hầu hết trên các bản tin giải trí, tờ báo tin tức ngầm Showbit, hay cả các bàn báo mạng đều rộ lên hình ảnh Cố Y Lạc.
Những bài báo đời tư ngày trước dường như dần bị lu mờ, có khi lại trở nên tốt đẹp trong mắt độc giả, xem như chuyển từ không được công nhận đến bước lên đài vinh quang.
Cánh cửa lại mở ra thêm lần nữa, Phùng Linh cùng Chu Nhiêm đi vào, Chu Nhiêm nghiêm nghị và lạnh lùng, Phùng Linh lanh lẹ, nhanh miệng nhanh mép nói: “Chị Lạc, quản lý Chu đến rồi.”
Đám ba người kia tản ra, Cố Y Lạc ngồi xuống bên ghế sô pha rót ly trà nóng, trước mặt vừa đặt xuống mấy xấp kịch bản, Chu Nhiêm nói trong chất giọng nghiêm túc: “Y Lạc, em cũng đã hoàn thành xong bộ phim đầu tay nhận được hiệu ứng tích cực, cho nên có mấy đạo diễn phim chủ động mời em diễn chính em lựa chọn cho mình một vai phù hợp rồi báo lại với chị. Em nên nhớ thắng không kiêu bại không nản, nhất là những người hoạt động trong giới giải trí này.”
“Ò em hiểu rồi.”
“Còn nữa trong thời gian này chị muốn em tập trung cho sự nghiệp không vướng bận đến chuyện tình cảm hay tạo ra bất cứ scandal nào. Em làm được chứ?”
“Dạ được.”
“Chị đi trước đây.”
Cuộc trò chuyện giữa Cố Y Lạc và Chu Nhiêm tuy ngắn nhưng đủ để cô hiểu ra luật ngầm trong showbit phức tạp này.
Đến khi Chu Nhiêm khuất hẳn thì Phùng Linh mới dám lên tiếng: “Chị Lạc bộ phim đầu tay của chị thật sự rất xuất sắc, có nhiều tập em xem mà khóc hết nước mắt luôn. Hơn nữa chị lại được chị Chu Nhiêm tín dụng như thế em tin không bao lâu nữa sẽ hót hòn họt cho xem. Lúc đó em trở thành trợ lý của diễn viên nổi tiếng nhất nhì showbit rồi.”
Nhếch môi cười nhẹ, Cố Y Lạc đáp gọn: “Chị cũng hi vọng như thế.”
Rời khỏi phòng làm việc Cố Y Lạc chạm ngay với Cảnh Sở Minh và Chu Tuyết Sương. Nếu Cảnh Sở Minh là bộ mặt hồ hởi, xởi lởi thì Chu Tuyết Sương lại u ám, xám xịt.
“Chúc mừng em Cố Y Lạc.”- Cảnh Sở Minh mở lời cho cuộc trò chuyện.
“Cảm ơn.”
“Chẳng qua là ăn may vì nữ chính dính phải scandal thôi. Mà cũng không phải là cô ta đẩy em gái mình vào vòng lao lý để chiếm đoạt mới đúng.”- Chu Tuyết Sương giọng sắc bén, mỉa mai.
Dường như Chu Tuyết Sương chỉ dùng mấy lời lẽ đó dành cho Cố Y Lạc, chỉ mình cô là cái gai trong mắt mà cô ta muốn nhổ đi.
Cố Y Lạc nhếch môi cười mà như không cười, đáp trả: “Chu Tuyết Sương trước khi nói cô nên dùng não để nghĩ, dùng mắt để nhìn, dùng nhận thức để tìm hiểu mọi chuyện. Tôi không so đo với cô vì tôi không muốn rắc rối chứ không phải sợ, cô đừng lần này đến lần khác chạm quá giới hạn của tôi.”
Không khí giữa hai cô gái đặc quánh, mùi thuốc súng nằng nặc, chỉ cần phát nổ chắc chắn thương vong, Cảnh Sở Minh chỉ đành khéo léo kéo Chu Tuyết Sương rời đi.