Càng về khuya càng lạnh, tần suất gió thổi đến mỗi lúc một nhiều, thẩm thấu vào tâm can Cố Y Lạc.
Kể từ sau khi gặp Lục Triết Tiêu cô dần buông lỏng sự phòng vệ như trước, có lẽ vì cô tin anh, luôn ỷ lại, để được dựa dẫm vào anh.
Chắc đây là lần đầu tiên Lục Triết Tiêu ngồi nghe một câu chuyện dài tới vậy, có thể vì nó liên quan tới người anh thương.
“Còn anh? Hồi nhỏ anh như thế nào?”- Ngồi một lúc rất lâu, Cố Y Lạc buột miệng hỏi, nhưng sau đó mấy giây mới sực nhớ tới căn bệnh quái dị của anh, liền tự mình chữa cháy: “Em quên mất là anh lúc tỉnh táo đã lãng quên đi kí ức hồi nhỏ.”
Chuyện này phải kể đến việc một vụ tai nạn kinh hoàng trong đêm, anh không nhớ nó là gì, chỉ nhớ sau khi tỉnh dậy bác sĩ nói: “Có thể sau này kí ức trước khi cậu tỉnh sẽ vĩnh viễn biến mất trong trí nhớ của cậu. Bởi vì một phần do vụ tai nạn gây ra, một phần là yếu tố tâm lí.”
Các di chứng sau này cũng kể từ đó xuất hiện.
Thi thoảng Lục Triết Tiêu lại nằm mơ thấy tàu hoả sáng đèn, ánh sáng chói loé khiến mắt cậu mờ đi, hình ảnh một bé gái nhạt nhoà, mặc chiếc đầm trắng tinh khôi dần biến mất. Anh cũng không biết nó có liên quan gì tới kí ức của mình hay không, nhưng nó lại rất chân thực.
Thà rằng mảng kí ức ấy cứ hoàn toàn biến mất đi, cứ hiện lên nhạt nhoà, không lời giải đáp như này khiến anh thật sự khó chịu vô cùng.
Đó là bí mật anh cất giấu hơn mười mấy năm qua.
Bí mật?
Sao anh lại nói với em?
Vì anh tin em.
Tại sao?
Chẳng tại sao cả? Cảm giác và linh tính mách bảo anh như thế.
Có lẽ cuộc đời này đích thực nhiều thứ con người ta phải trải qua rồi mới biết được, không ai là suôn sẻ một đường, chỉ có người ngã rẽ ít và người ngã rẽ nhiều hơn mà thôi.
Thay vì oán trách số phận, chúng ta cứ tự mình chấp nhận nó.
Buổi chiều tà êm ả, vệt trời đỏ rực bên trời Tây, cảnh quay cuối cùng cho phim Bẫy Tình thành công tốt đẹp, đạo diễn tuyên bố chính thức đóng máy.
Buổi tối sẽ có buổi liên hoan tại nhà hàng Momain.
Căn phòng rộng rãi ghép dọc ba chiếc bàn, thức ăn và bia đã dọn lên sẵn, lượng người tham gia buổi tiệc đã dần đông đủ.
Cánh cửa động đậy, một bàn tay kéo ra, Khương Nhạc bước vào, vẻ mặt tra nam của gã ta khiến Cố Y Lạc càng nhìn càng căm ghét, hắn bước đến bên Cố Hiểu Đồng, cả hai tình tứ ôm hôn ngay cả khi đang rất nhiều cặp mắt để ý, làm ra vẻ khoe khoang.
Ngô Quyến ghé sát bên tai Cố Y Lạc hỏi: “Còn để ý không?”
Giả bộ ngây thơ như nai tơ, Cố Y Lạc nhướng đôi lông mày lá liễu, cười nhạt: “Để ý cái gì?”
Ánh mắt Ngô Quyến liếc lắt sang cảnh âи áι thái quá của đôi cẩu nam nữ: “Bọn họ.”
Nhếch môi như nở nụ cười, nụ cười nhạt tếch, đầy vẻ giễu cợt, sắc mặt cô điềm tĩnh đến lạ, khí chất khỏi phải bàn, nhất định cao hơn núi Thái Sơn: “Sao phải để ý? Bọn họ xứng à…”
Ngón tay ám hiệu like Ngô Quyến chĩa lên trước, đôi mắt trong trẻo nhìn cô, gật đầu lia lịa: “Cậu đó cảm xúc mỗi lúc một chai lì hơn rồi.”
“Đương nhiên.”
Đang định hỏi thêm gì đó nhưng Ngô Quyến vấp phải sự cản lại từ Tô Nhã Ngọc: “Cậu cứ thích làm Y Lạc mất hứng sao?”
Cái miệng Ngô Quyến lúc đó mới im bặt.
Từ xa Khương Nhạc đi tới, tay cầm ly rượu, miệng cười ra vẻ thân thiện: “Anh Ngô, cô Tô chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi kính hai người một ly.”
Ly chạm nhưng mắt Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc đến liếc nhìn hắn cũng không hề có, vẻ mặt khinh rẻ.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, dõng dạc tuyên bố: “Tuần sau là sinh nhật Hiểu Đồng tôi xin thay mặt cô ấy mời tất cả mọi người đến tham dự.”
Sinh nhật ư?
Cố Y Lạc nhớ trước kia gã làm gì nhớ tới sinh nhật cô.
Xem ra người hạ đẳng sống cạnh kẻ tiểu nhân bộ não cũng đã hoạt động tốt hơn rồi.
Đang uống dở ngụm rượu, Cố Y Lạc bỗng nhiên ngưng lại khi Cố Hiểu Đồng nói vọng qua: “Chị Lạc, hôm đó chị nhớ tới đó nha. Ba và mẹ đều rất nhớ chị đó.”
Ai cũng có thể nghe cô ta diễn nhưng riêng Cố Y Lạc đương nhiên không lọt tai, bọn họ mà nhớ cô chắc mặt trời lúc đó quay quanh trái đất, ngân hà chấn động lớn lắm!
Nhếch môi cười, nụ cười nhạt nhẽo, nụ cười buốt tim gan, giọng Cố Y Lạc nửa nghẹn ngào, nửa điềm tĩnh: “Xin lỗi, tôi bận.”
Ả diễn vẻ tội nghiệp: “Chị Lạc à, không lẽ chị thật sự không muốn tới sinh nhật em sao?”
Trong lúc Cố Y Lạc bối rối, không phải vì sợ trả lời câu hỏi của cô ta, mà là trước mặt mọi người cô không biết nên xử trí thế nào mới phải thì cánh cửa mở ra, Lục Minh Trí và Cảnh Sở Minh đồng bước vào, không khí đọng lại.
“Mọi người sao thế? Cứ tiếp tục đi, vừa nãy còn sôi động lắm cơ mà.”- Lục Minh Trí mở lời.
Hai người đàn ông cùng ngồi xuống vị trí trống gần bên Cố Y Lạc, Cảnh Sở Minh nhỏ giọng nói thầm bên tai cô: “Lát nữa tàn tiệc tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
Linh tính mách bảo Lục Minh Trí là chuyện không hay xảy ra, anh nhắn tin liền thông báo cho anh hai: “Anh hai, mau tới đây đi. Chị dâu sắp bị người ta ςướק mất rồi đó.”
Khương Nhạc lại cầm ly rượu vòng tới gần chỗ Cố Y Lạc thêm lần nữa: “Anh Lục, xin chào, tôi là Khương Nhạc- tổng giám đốc tập đoàn Khương thị.”
Lục Minh Trí không lạ lẫm gì tên kia, chỉ là giờ mới gặp lần đầu, anh dửng dưng giữ lịch sự tối thiểu mà chạm ly, vẻ không ưng ý lắm.
Ánh mắt Cố Hiểu Đồng liếc sang vị trí Từ Khiết, ý muốn chị ta khiêu khích, không còn cách nào khác chị ta mở lời: “Lục tổng, nghe nói nên Over đã kí hợp đồng với Cố Y Lạc sao?”
Ánh mắt tỉnh bơ nhìn Từ Khiết, Lục Minh Trí gật đầu ngay: “Phải, có chuyện gì sao?”
Giọng Từ Khiết thực sự rất khó nghe: “Sao Over lại nhận một diễn viên mang đầy tai tiếng như thế chứ?”
Thần trí tỉnh táo, âm điệu giọng nói bình thường, không trầm không bổng: “Ý cô muốn nói là Over thiếu chuyên nghiệp.”
Mặt ả toát lên vẻ hơi ửng đỏ, giọng run run, ấp úng: “Ý tôi không phải như thế. Chỉ là thắc mắc tại sao Over lại có quyết định mạo hiểm như thế thôi.”
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Từ Khiết khiến Lục Minh Trí thấy hả hê vô cùng: “Over chính là thế, thích mạo hiểm và thích đi ngược thời thế.”
Lời đáp quá tinh xảo Từ Khiết không thể nào tìm ra câu từ để phản biện lại cả.
Ánh mắt hai chị em họ Cố gặp nhau, nếu Cố Hiểu Đồng là khó chịu, ghen tỵ thì Cố Y Lạc lại điềm tĩnh hoà cùng vẻ đắc ý nhè nhẹ.