Bà Lục vừa hưởng thụ vừa mỉm cười nói: “Tuyết Sương, cháu không cần phải khách sáo với cô như thế đâu? Có chuyện gì cháu cứ nói đi.”
Diễn giọng nhẹ nhàng, tinh tế, Chu Tuyết Sương tỏ ra hơi ái ngại đáp: “Thật ra cháu thích anh Tiêu, nhưng cháu sợ cô chú sẽ không đồng ý, cho nên cháu muốn hỏi ý kiến cô trước.”
Trình An Lệ có vẻ hơi ngỡ ngàng, trợn tròn mắt thốt lên: “Thế thì tốt quá rồi. Cô lại thấy hai đứa rất hợp nhau.”
Chất giọng giả trân của cô ta vẫn không hề thay đổi: “Nhưng mà cháu sợ anh ấy sẽ không đồng ý.”
Không che giấu được cảm xúc, vốn cứ nghĩ rằng Chu Tuyết Sương cũng có cùng suy nghĩ với Lục Triết Tiêu chỉ xem nhau là anh em nên bà cũng không đả động tới.
Thật không ngờ Chu Tuyết Sương thật sự thích Lục Triết Tiêu, như thế bà ta có thể thuận nước đẩy thuyền, chỉ chờ ngày thuyền cập bến.
Dù sao cũng có chút tình cảm đó làm nền móng, không sợ không xây được nhà.
Bà ta cười lớn trả lời: “Không sao, cô với chú trước đây cũng đâu yêu đương gì chẳng phải cưới nhau về cuối cùng vẫn hạnh phúc, còn sinh ra được hai đứa con trai khôi ngô tài giỏi đó sao? Cháu cứ tích cực tấn công nó, cô sẽ hậu thuẫn cho.”
Tỏ ý ngại ngùng, Chu Tuyết Sương cười nhẹ: “Vâng, cháu nghe được những lời này của cô thì có thể yên tâm rồi.”
“Đứa trẻ ngốc.”- Trình An Lệ cười ngọt xớt.
Quay về Lục gia, Chu Tuyết Sương được mời ở lại dùng bữa, tiện thể Trình An Lệ còn gọi thêm hai cậu con trai và Cảnh Sở Minh tới.
Vừa quay xong phân cảnh cuối, Cảnh Sở Minh liền nhận được điện thoại: “Alo, cô có việc gì sao?”
Giọng bà Lục niềm nở: “Sở Minh lát nữa tới nhà cô ăn cơm. À phải, cô nghe nói cháu đã có bạn gái, nhớ dẫn tới ra mắt đó.”
Không cho cơ hội từ chối bà Lục đã tắt máy khi anh ta chưa kịp phản ứng lại.
Vừa hay Cố Y Lạc ngang đi qua, Cảnh Sở Minh chạy tới hỏi: “Y Lạc, lát nữa cô có bận việc gì không?”
Cố Y Lạc lắc đầu: “Không có.”
Cười như được mùa, Cảnh Sở Minh thốt lên: “Tốt quá! Cô có thể cùng tôi tới một nơi không?”
Chưa kịp phản ứng gì anh ta đã nắm tay cô kéo lên xe, rời đi.
“Đi đâu thế?”- Cô hỏi.
“Đến nơi rồi cô sẽ biết thôi!”
Cảnh Sở Minh càng tỏ ra bí ẩn thì nỗi lòng Cố Y Lạc càng bất an, giờ này mà mở được cửa chắc cô cũng liều mạng nhảy xuống dưới.
Dừng lại trước thủ phủ sang trọng bên rìa thủ đô, Cố Y Lạc bật ngửa hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Cảnh Sở Minh cười nhẹ: “Tới ăn cơm.”
“Ăn cơm?”- Cô Y Lạc hơi giật mình: “Thôi đi, anh tự mình vào trong, tôi về trước đây.”
“Dù sao cũng tới đây rồi, cùng nhau vào trong một lát đi.”- Cảnh Sở Minh vẫn cố gắng giữ lại.
Không còn cách nào khác Cố Y Lạc chỉ đành gật đầu: “Muốn tôi vào cũng được nhưng anh phải nói cho tôi biết đây là đâu?”
Nụ cười ngọt ngào, lời nói trịnh trọng, Cảnh Sở Minh giới thiệu: “Đây là biệt thự chính Lục gia.”
Không dám tin vào tai mình, Cố Y Lạc cố tình hỏi lại: “Biệt thự Lục gia.”
“Phải.”- Thái độ của anh ta rất bình thường.
Sắc mặt Cố Y Lạc thay đổi lớn, cô ngỡ ngàng toàn tập, rõ ràng cô đang không muốn liên quan gì tới nhà họ Lục, mà tại sao đi tới đâu cũng chạm ngõ oan gia.
“Thôi tôi không vào đâu.”
Cố Y Lạc dứt khoát bước xuống xe, nhưng cơ hội của cô rời đi xem như không có, bà Lục gọi từ phía trong biệt thự vọng ra: “Sở Minh tới rồi sao?”
Cảnh Sở Minh cũng hơi ngơ ngác, giọng ấp úng trả lời trong luống cuống: “Cô à…”
Nhìn thấy bóng dáng một cô gái thấp thoáng, bà Lục không chờ đợi nữa mà chạy ngay ra, bà hớn hở hỏi: “Đây là bạn gái cháu sao?”
Hơi ngượng ngùng, Cảnh Sở Minh gãi đầu: “Bọn cháu chỉ là bạn.”
Câu trả lời ấy đáng để tin sao?
Từ từ quay đầu, Cố Y Lạc lịch sự cúi đầu chào hỏi: “Chào cô.”
Bà Lục nhìn qua một lượt, có vẻ ưng ý: “Được đó.”
Trông cô hôm nay thanh mảnh và quyến rũ, chiếc đầm hoa nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, lớp trang điểm tinh tế, son môi đỏ tươi, vóc dáng chuẩn, khuôn mặt tươi tắn, khí chất hút hồn.
Cố Y Lạc không hiểu ý nên hỏi lại: “Cô nói sao cơ?”
Nụ cười trên bờ môi chưa bao giờ tắt, bà Lục tấm tắc khen: “Ý ta là cháu rất đẹp.”
“Cảm ơn cô.”
Từ trong nhà Chu Tuyết Sương cũng chạy ra, cô ta cũng vô cùng bất ngờ nên thốt lên: “Sở Minh tới rồi hả? Y Lạc cô cũng ở đây sao? Hai người chịu công khai rồi đó à.”
Cảnh Sở Minh nháy mắt ám hiểu bảo Chu Tuyết Sương bớt bớt chuyện: “Vớ vẩn, anh chỉ là dẫn cô ấy tới dùng bữa cùng thôi.”
“Được rồi, mau vào nhà đi.”- bà chủ Lục mời gọi.
Nhà họ Lục khiến ai mới vào lần đầu cũng phải choáng ngợp, vật dụng trong nhà có lẽ không có món nào dưới một nghìn đô, hơn nữa cổ vật được trưng bày khắp mọi nơi. Không biết đây là nơi cho người sống hay là chốn bồng lai nữa.
Cũng không phải chưa từng sống ở nhà giàu nhưng độ chịu chi và gia sản kếck xù thì đây là lần đầu tiên cô gặp.
Chu Tuyết Sương hôm nay thay đổi thái độ hoàn toàn đối với Cố Y Lạc, nét diễn cứ như thật, khiến cô nổi hết da gà.
“Y Lạc lần đầu cô tới cứ tự nhiên nhé! Chờ lát anh Tiêu với Minh Trí về chúng ta dùng bữa. Giờ này chắc họ cũng sắp tới rồi.”
Lục Triết Tiêu cũng tới sao?
Cũng đúng thôi đây là nhà anh ấy cơ mà, muốn đến lúc nào chẳng được.
Làm sao đây? Ở lại hay tìm cách chuồn trước.
Đang rối não trong mớ bòng bong, tiếng mở cửa khiến Cô Y Lạc giật thót tim, không nằm ngoài dự tính Lục Triết Tiêu đã trở về.
Sắc mặt anh còn ngạc nhiên hơn cả cô, ánh mắt không chớp anh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Cảnh Sở Minh chen lời, đáp trả giúp: “Là tôi đưa cô ấy tới.”
Không kìm được cảm xúc, Lục Triết Tiêu nắm tay Cố Y Lạc kéo ra ngoài: “Em ra đây một lát.”
Tất cả những người có mặt đều sững sờ trước thái độ của Lục Triết Tiêu, kể cả mẹ anh, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt Chu Tuyết Sương từ vui vẻ chuyển màu nhạt tếch, bàn tay nắm chặt chiếc muỗng đang cầm, gồng cứng người phong toả cảm xúc, những giọt nước mắt phẫn uất đổ ngược vào trong, bờ mi chỉ hơi nhoè.
Cho đến khi đã thực sự đi rất xa biệt thự, Lục Triết Tiêu mới dừng chân, anh hỏi: “Sao em lại cùng Cảnh Sở Minh tới đây?”
Hơi ấp úng nhưng Cố Y Lạc vẫn điềm tĩnh giải thích: “Là anh ấy đưa em tới mà em không hề biết mình đi đâu.”
Nhưng dường như lời giải thích lại khiến Lục Triết Tiêu tức giận hơn, mặt anh hơi tái: “Em không biết người ta đưa đi đâu mà vẫn đi, có phải em liều quá rồi không? Lỡ như họ đưa em tới chỗ nguy hiểm thì sao?”
Cố Y Lạc hơi khựng lại một chút, cười nhẹ: “Nhưng Sở Minh sẽ không làm thế.”
“Em mới gặp người ta được mấy lần mà chắc chắn như vậy?”- Tuy tông giọng anh đã hạ nhưng có vẻ như cơn giận vẫn chưa nguôi.
Nắm chặt bàn tay, cô ngước đôi mắt nhìn trực diện vào anh, rồi nói: “Ít ra trong mọi chuyện anh ấy phản ứng rõ ràng, là yêu, hay thích, kể cả ghét đi chăng nữa anh ấy sẽ không ngần ngại mà nói ra. Không như anh mọi thứ luôn trong mập mờ.”
Hai bàn tay bám lấy bờ vai cô, anh khẳng định: “Ai tôi cũng có thể mập mờ nhưng với em tôi luôn rõ ràng. Tôi thích em, trên đời này chỉ mình em.”
Cười nhạt một cái trấn an tinh thần: “Nhưng chúng ta cơ bản không thích hợp.”
Lục Triết Tiêu vẫn cố chấp: “Nhất định anh sẽ dẫn em về căn nhà này một lần nữa, nhưng đó là do anh tự nguyện đưa em tới chứ không phải là người khác.”