"Anh hôm nay không phải lên công ty sao?" - Cố Y Lạc hỏi.
"Em có việc thì cứ đi, anh trông Bảo Bảo giúp cho."- Giọng anh lạnh lùng nhưng ánh mắt ấm áp, vỗ về.
Nhận cuộc điện thoại từ đạo diễn, Cố Y Lạc tới phim trường kiểm tra đạo cụ.
Vừa tới cửa đã chạm ngay vẻ mặt cáo già còn cố tỏ vẻ ngây thơ của Cố Hiểu Đồng, đi cạnh ả không ai khác là tên tra nam Khương Nhạc.
Không muốn để tâm nên cô đã định khất lờ đi thì Cố Hiểu Đồng cố tình gọi lại: "chị Lạc tới rồi sao?"
Dừng bước quay đầu, cô dùng ánh mắt khinh thường bí ẩn nhìn, nhếch môi cười nhạt: "Có chuyện gì không?"
Cố Hiểu Đồng nhõng nhẽo, ả vờ chạy tới khoác tay Cố Y Lạc. Đam Mỹ Hay
Ý gì đây? Muốn làm thân sao?
"Dù sao chúng mình cũng là chị em, người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã cơ mà, có phải chị cũng nên để đứa em này làm tròn trách nhiệm của một đứa em gái, một người dì hay không?"- Chất giọng ả mềm như nhung, êm như ngọc, trơn bóng bẩy như mật ong.
Hơi nhếch nhẹ mí mắt, nhíu mày, Cố Y Lạc hỏi lại: "Được thôi, cô nói xem làm gì để tròn trách nhiệm một người em, một người dì."- Trái biệt hoàn toàn, tông giọng cô vừa đay vừa nghiến.
Ả ta vẫn cố diễn vẻ thướt tha, nhu mì: "Em nghe nói chị đang sống ở khu nhà cũ nát hay là em cho chị một ít tiền không thì chị vay cũng được rồi chuyển tới nơi ở khác có điều kiện tốt hơn."
Thái độ Cố Y Lạc lập tức quay quắt ba trăm sáu mươi độ hơn, thẳng thừng hất văng bàn tay Cố Hiểu Đồng ra, sắc mặt hơi xám xịt lại, nghiêm túc hơn: "Cô nghĩ điều gì cũng giải quyết được bằng tiền sao?"
Những giọt nước mắt cá sấu rơi, ả quay sang cầu cứu tra nam nhu nhược: "Anh Nhạc em chỉ thấy chị ấy khó khăn muốn giúp đỡ thôi mà, chị ấy có cần nặng lời như thế không?"
Không nằm ngoài dự tính Khương Nhạc chẳng hề phân biệt phải trái đúng sai mà trực tiếp trách móc Cố Y Lạc: "Đồng nó chỉ là muốn tốt cho em thôi, em không nhận tấm lòng lương thiện của em ấy cũng không sao, cần gì phải buông lời xúc phạm như thế?"
"Lương thiện"- Kèm theo đó là nụ cười cợt nhả: "Nếu hai người không dùng tiền theo cách này thì tôi cũng định cho đó là lương thiện đấy. Thật đáng tiếc đó chỉ là sự lương thiện rẻ tiền mà thôi."
"Em..."- Khương Nhạc tức đến tím người, không kìm được cảm xúc nhất thời, vung tay qua trán.
Cố Hiểu Đồng vội vàng giữ tay Khương Nhạc cản lại: "Anh đừng nóng, là lỗi của em."
Cố Y Lạc cười, nụ cười khinh bỉ rõ ra mặt, phát lên thành tiếng: "Không dám thì thôi đi, sao mà phải dọa."
Ngoài trời đổ cơn mưa lớn, hạt mưa nặng trĩu xối xả, ào ào trút như thác.
Trong khi Cố Hiểu Đồng có người đàn ông Khương Nhạc che chắn thì Cố Y Lạc cô lại chẳng có ai.
Cho dù nói Khương Nhạc là một gã đàn ông tồi nhưng cách anh ta chăm sóc bạn gái cũng chu đáo, ân cần và nhẹ nhàng như nhiều cặp đôi yêu đương khác. Anh ta hi sinh tấm thân mình, gồng gánh những hạt mưa đơn độc để Cố Hiểu Đồng không ướt vai.
Cố Y Lạc thì lại khác, cô buộc phải tự mình chạy đua với tốc độ tuôn trào từng cen ti mét của cơn mưa ấy, bởi vì không ai che chắn, không nơi dừng chân.
Giây phút cô ngưng lại khi nhận ra mưa không còn ướt trên bờ vai, ánh mắt sững sờ nhìn người đàn ông sang trọng bước gần về phía mình.
Anh mặc bộ vest đen, đi đôi dày Tây cùng màu, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt tinh tế nhìn về phía cô, tay cầm ô cố ngả nhiều hơn, sợ cô bị ướt.
Anh xuất hiện như một chàng hoàng tử bảnh trai, xung quanh ánh hào quang lấp lánh, che chắn nắng mưa cho cuộc đời cô.
Cô thật sự muốn giây phút ấy ngưng lại, không gian sẽ in hằn trong bức họa thủy hữu tình, để anh sẽ mãi mãi là hoàng tử mưa trong lòng.
Không cần đọc truyện ngôn tình mà ở ngoài đời thực cũng có cảnh nam chính xuất hiện che mưa cho nữ chính, cảm giác ấy thật sự rất tuyệt, tuyệt tới mức cô không biết nên diễn tả nó như thế nào.
Thời gian ngưng đọng, trái đất ngừng quay, cơn mưa là bản nhạc tình ca du dương trầm bổng.
Hai người đứng đối diện, ánh mắt hạnh phúc dành cho nhau, nếu chiếc ô tựa trung tâm vũ trụ thì họ chính là dải ngân hà.
Vẫn chưa hết sững sờ, cô hỏi: "Sao anh tới đây?"
Ánh mắt anh chưa một giây một phút rời khỏi cô, cười nhẹ: "Trời mưa rồi, Bảo Bảo lo cho em nên chúng tôi tới đón. Em xong việc chưa?"
Theo vô thức Cố Y Lạc gật đầu: "Xong rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Dáng người nhỏ nhắn cô bước đi trước, phía sau có người đàn ông dang rộng vòng tay che chắn, bảo vệ, chiếc ô trên cao vẫn được anh giữ vững.
Hành động yêu thương ấy như chọc vào Cố Hiểu Đồng ả ta vừa ganh vừa hận, hai chân dẫm phành phạch, nét mặt như đưa đám: "Anh Nhạc anh xem kìa."
Cho dù Khương Nhạc có hống hách đến đâu cũng không ngu gì mà đâm đầu chọc vào nhà đầu tư lớn của tập đoàn, đối với gã tiền tài và địa vị hơn hẳn tất cả mọi thứ: "Em làm gì thì làm đừng chọc giận tên họ Lục kia."
Điều đó lại khiến cố Hiểu đồng thêm phẫn uất, cô ta nông nổi thét lớn: "Anh có còn là đàn ông không vậy? Cũng chỉ là một nhà đầu tư thôi mà, có cần phải sợ tới vậy không, anh nên nhớ bố em cũng là cổ đông trong Khương Thị đó."
Gã cố nén đi bực tức trong người, như con cún cưng chạy tới dỗ dành ả: "Đương nhiên anh biết chứ, vì thế mới nói chọn em là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời anh."
Trong khi ả còn thầm cười, vẻ mặt giương giương tự đắc thì gã ta lại đang suy tính nhiều âm mưu khác nữa.
Ả nghĩ một kẻ tham vọng như gã có thể yên phận với hiện tại sao?
Ả nghĩ hắn chỉ yêu ả mà không nhòm ngó tới sản nghiệp Cố gia sao?
Vậy thì tại sao gã ta phải ruồng bỏ Cố Y Lạc, tìm cách tiếp cận ả?
Cũng chẳng phải ả là con cưng của cha, người xếp vào vị trí hàng đầu trong danh sách người thừa kế sản nghiệp Cố Thị, và còn là một đứa ngu xuẩn dễ bị lợi dụng.
Là hai chị em ruột, cùng chung một nửa dòng máu nhưng Cố Y Lạc là cô gái có cá tính, có chủ kiến nên gã biết chắc không thể nào bòn rút được bất cứ thứ gì, mà có thì cũng chỉ là con số lẻ; Cố Hiểu Đồng thì lại khác, tính tình nóng nảy, tay nhanh hơn não, lại còn có thói ghen tỵ với chị gái, đương nhiên sẽ dễ bắt thóp, đến lúc đó ả ta sẽ như con mèo hoang lạc đường răm rắp nghe gã sắp xếp mọi chuyện.
Nếu không thì sao gã phải dành tận năm năm để ở bên, chịu đựng cái tính sớm nắng chiều mưa của ả; với gia thế và danh tiếng của gã ta có thể dễ dàng tìm được hàng chục cô gái tốt hơn Cố Hiểu Đồng gấp trăm vạn lần.
"Anh sai, là anh sai rồi."- Khương Nhạc cố nén cảm xúc ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Ả ta được đà đánh tới tấp vào Ⱡồ₦g иgự¢ Khương Nhạc, trút cơn giận dỗi: "Dám nói với em như vậy, dám lớn tiếng với em."
Vẫn dùng chiêu thức cũ, một cái ôm nhẹ nhàng sẽ khiến ả ta tự khắc nguôi giận, ngoan như mèo con sà vào lòng gã.
Giọng nũng nịu, ả ra ẻ yếu đuối: "Lần sau không được vậy nữa đã biết chưa?"
"Được, được, lần sau không vậy nữa."
Ở đằng xa Cố Y Lạc nhìn bên ngoài cửa kính xe, thấy cảnh tượng ái ân của bọn họ lại cảm thấy buồn cười, cười cho số phận nghiệt ngã, cười cho những kẻ không chút liêm sỉ.
Nhưng mà đó cũng là chuyện của người ta, chẳng hề liên quan gì tới cô cả, mọi thứ cứ phó mặc cho nhân quả, tạo nghiệp ắt gặt trái đắng.