Đang định rời đi thì cô gái phục trang níu lại: "À phải rồi chị Lạc, nãy giờ có ai gọi chị mà chuông điện thoại kêu liên tục luôn á."
Từ trong túi xách Cố Y Lạc lấy chiếc di động ra, nhìn qua một lượt rồi ngán ngẩm tắt đi, cô không có ý định gọi lại.
"Chị Lạc là ai gọi thế?"- Cô gái kia tò mò hỏi.
"Chỉ là cuộc gọi rác thôi."- Cố Y Lạc hời hợt đáp, thái độ hoàn toàn phản bác lại lời nói.
Một cuộc gọi khác đến từ Lục Triết Tiêu nhưng cô trực tiếp tắt đi, cho chuông về trạng thái im lặng, quay trở về phòng thay phục trang chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.
Tiếng thì thầm phát ra từ phòng phục trang, Cố Hiểu Đồng bơm đểu Thẩm Sở Du: "Thời gian qua em đã phải chịu nhiều ấm ức rồi, Cố Y Lạc đúng là xảo trá mà. Trước mặt đạo diễn thì diễn vẻ thanh cao còn sau lưng lại âm thầm giở trò."
Thẩm Sơ Du không che giấu cảm xúc, trực tiếp cảm thán: "Em tức không chịu được mà, chị Đồng chị có cách nào giúp em xả cơn giận này không?"
Cố Hiểu Đồng tỏ ra đồng cảm, ả nhẹ vỗ tay lên vai Thẩm Sơ Du: "Cách thì đương nhiên là có, chỉ là em có muốn không thôi."
"Em chỉ muốn ngay bây giờ cho nó một trận bẽ mặt trước tất cả mọi người dìm thái độ dương dương tự đắc của nó xuống thôi."
Dường như Thẩm Sơ Du đang bị cơn giận lu mờ mắt, ả không còn phân biệt đúng sai, thật giả nữa.
Cố Hiểu Đồng rón rén đưa vào tay ả một thứ chất bột màu trắng tinh khiết, tỉ mỉ dặn dò: "Chỉ cần em pha cái này vào thức uống của Cố Y Lạc thì sẽ khiến cô ta không thể nào khống chế cảm xúc của bản thân, chờ đến lúc tinh thần cô ta không tỉnh táo em có thể tự mình điều khiển mọi thứ, đến lúc đó cô ta sẽ tự động biến thành một con rối trong tay em."
Thẩm Sơ Du lưỡng lự: "Làm như vậy liệu có ổn không?"
Cố Hiểu Đồng giữ ý kiên định: "Thuốc này chỉ có tác dụng trong vòng một giờ cho nên em yên tâm. Còn mọi việc thành hay bại phải xem vào hành động của em rồi. Nhưng chị tin em sẽ không để bản thân mình phải chịu thiệt thòi đâu. Đúng không?"
Nghe tới đây trên bờ môi Thẩm Sơ Du nhếch nhẹ nụ cười đầy thỏa mãn: "Chị Đồng sao chị lại tốt với em như thế?"
Bởi vì hai chúng ta cùng chung một mục đích, còn em căn bản là con rối trong tay chị.
Đương nhiên đó là những gì ả nghĩ còn những lời ả nói lại hoàn toàn trái ngược: "Thì chị thấy Cố Y Lạc quá đáng, không nỡ thấy em chịu thiệt thòi nên chị mới giúp."
Vô tình cuộc trò chuyện ấy lọt vào tai Tô Nhã Ngọc, không phải là cô ta cố tình nghe lén mà hai bọn họ trò chuyện quá lộ liễu, cô ta có muốn không nghe cũng không được.
Vừa thấy bóng dáng Cố Y Lạc thấp thoáng, Tô Nhã Ngọc vội vàng chạy tới lôi vào căn phòng bên cạnh, ngó trước nhìn sau khi không có ai để ý mới thì thầm vào tai cô: "Cậu phải cẩn thận với Thẩm Sơ Du, ban nãy tớ nghe cô ta với Cố Hiểu Đồng giở trò bỏ chất kích thích vào ly nước của cậu để tâm trí cậu không được tập trung rồi khống chế cảm xúc đó."
Chỉ kịp thông báo như thế đã có người vào, hai người đành tách nhau ra diễn cảnh xã giao bình thường tránh tai mắt.
Cô không để mọi người trong đoàn phim biết về mối quan hệ của ba người cũng bởi không muốn mang danh "dựa hơi người nổi tiếng."
Không nằm ngoài dự liệu Thẩm Sơ Du dở trò với chai nước khoáng nhân lúc Cố Y Lạc không để ý nhưng ả ta không hề hay biết cô đã tiện tay tráo đổi sang chai mới từ lúc nào.
Khi nhìn thấy Cố Y Lạc dốc lên một hơi cạn sạch phần nước trong chai, ả nhếch nụ cười tự đắc, vốn dĩ tưởng cô đã tự sập bẫy dễ dàng như thế.
Cảnh quay tiếp theo diễn ra thuận lợi, Thẩm Sơ Du có vẻ đang trông chờ thuốc có tác dụng nhưng cho dù ả có cố điều khiển cảm xúc Cố Y Lạc như thế nào đi chăng nữa thì thần trí cô vẫn tỉnh như sáo.
Cũng đã đến lúc Cố Y Lạc trả đũa, dùng chính cách của ả trả lên người ả.
*****
Thẩm Sơ Du thủ vai Điền Tịnh, cô em gái con mẹ kế thường xuyên cạnh khóe, bắt nạt Điền Điền, một cô gái xảo quyệt, mưu mô, đanh đá.
Điền Điền quay trở về nhà trong vẻ thẫn thờ, mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe, vừa lúc Điền Tịnh bước tới: "Sao định bỏ trốn nhưng bất thành rồi à. Đồ không biết tự lượng sức, mày là ai mà dám đưa ra so sánh với tiểu thư tập đoàn lớn chứ."
Điền Điền không nói gì chỉ lướt qua nhưng Điền Tịnh vẫn không chịu dừng lại: "Mẹ mày trên kia có lẽ tự hào lắm vì đã sinh ra một đứa con gái như mày."
Mẹ là giới hạn cuối cùng của Điền Điền, không muốn nhẫn nhịn cô quay đầu lại, ánh mắt trợn trừng phẫn nộ, cơ thể hơi run run, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa đanh thép: "Mày nói gì tao cũng được nhưng không được phép nhắc tới mẹ tao."
Điền Tịnh phản kháng, ả vung tay định tát nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên ngập ngừng, muốn nói nhưng cổ họng như có vật gì đó cản lại không thốt nổi thành lời, cảm xúc tuột dốc.
Đến bản thân ả cũng chẳng hiểu nổi lí do, từ khi vào nghề đây là lần đầu tiên ả phạm phải lỗi sơ đẳng như thế này.
*****
"Cắt... Thẩm Sơ Du quên thoại sao?"
...
" Thẩm Sơ Du đây là lần thứ ba mươi lăm rồi đó."
...
Thẩm Sơ Du bất lực, vẻ mặt ả tối sầm lại, hồng hộc chạy tới nắm tay Cố Y Lạc, ả vung tay tát, trừng mắt chỉ trỏ giữa mặt cô: "Là mày... Chính mày đã giở trò với tao đúng không?"
Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp lời: "Tôi đâu phải thần thánh mà muốn làm gì cũng được."
Hành động ngu xuẩn ấy khiến đạo diễn trực tiếp nổi giận quát: "Thẩm Sơ Du đủ rồi đó."
"Đạo diễn chắc chắn là do cô ta dở trò với tôi chứ một cảnh quay nhỏ như này tôi không thể nào diễn không đạt được."- Thẩm Sơ Du vẫn ra sức giãi bày.
"Cô định đổi lỗi cho người khác đến bao giờ?"- Đạo diễn tỏ rõ thái độ thất vọng rời đi.
Ả làm sao mà ngờ lòng tham và sự ích kỉ tự đẩy mình tới bước đường này.
Ba người Cố Y Lạc rời khỏi phim trường, Ngô Quyến hớn hở hỏi: "Có phải cậu dùng thuật chi phối cảm xúc người khác không?"
"Ừ..."- Cố Y Lạc gật đầu.
Ngô Quyến thốt lên: "Làm vậy từ sớm có phải hơn không?"
"Tuyệt chiêu là phải dùng đúng lúc."- Cố Y Lạc gõ nhẹ lên đầu Ngô Quyến: "Cứ bô bô như cậu có mà hỏng việc."
Thấy Tô Nhã Ngọc có vẻ không chút bất ngờ nào Ngô Quyến liền quay sang hỏi: "Nhã Ngọc có phải cậu cũng biết trước mọi chuyện rồi không?"
"Ừ..."
"Hai người dám thông đồng giấu tớ."- Ngô Quyến tỏ vẻ giận dỗi.
Tô Nhã Ngọc bếu môi: "Ai thèm giấu cậu chứ, chỉ là không kịp nói thôi."
"Nhưng không sao tiện tay tớ đã quay lại hết rồi."- Ngô Quyến thốt lên.
"Xem như cậu cũng có chút ích lợi."- Tô Nhã Ngọc vỗ nhẹ lên vaI Ngô Quyến.
Tiếng đồng thanh một nam một nữ chĩa về phía Cố Y Lạc: "Hai bọn tớ đều có công trong phi vụ này có phải cậu cũng nên mời một bữa không?"
"Được rồi, mời thì mời."
Một cuộc điện thoại tới, giọng nói bên kia có vẻ hốt hoảng: "Anh hai tôi đang tới tìm cô trông vẻ khá giận giữ, cô cẩn thận một chút."
Một thoáng Lục Triết Tiêu đã mang vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước tầm mắt khiến cô sững sờ.
Nhanh tới vậy sao?
Ngô Quyến tò mò hỏi: "Cậu đừng nói với tớ là anh ta sẽ đi ăn cùng bọn mình đó nha."
Cố Y Lạc vô cùng bối rối, ánh mắt sững sờ, lắc đầu theo vô thức: "Không biết."
Vốn là người tinh tế Tô Nhã Ngọc vừa nhìn đã hiểu ra, vội kéo Ngô Quyến về phía mình, thì thầm vào tai anh ta: "Cậu mà còn tiến sát Y Lạc thêm tấc nào nữa tớ đảm bảo mạng cậu không qua nổi nửa canh đâu đó."
"Gì mà ghê thế?"- Ngô Quyến ngụ ý không tin.
"Nhìn vẻ mặt anh ta đi."- Tô Nhã Ngọc ra ám hiệu mắt.
Quả thực giây phút hai đôi mắt họ nhìn nhau Ngô Quyến không muốn tin cũng phải tin, ánh mắt Lục Triết Tiêu xem anh như kẻ thù chỉ muốn lao tới mà nuốt chửng.