Mấy tháng sau đó, Cố Hiểu Đồng và Jack tổ chức đám cưới.
Trong bộ váy trắng tinh khôi, lấp lánh, lộng lẫy, Cố Hiểu Đồng khoác tay Jack đi vào lễ đường, hai anh em Bảo Bảo làm phù dâu, phù rể, tung cánh hoa hồng bay phất phới trong làn gió xuân nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay rầm rộ chúc mừng.
Không gian tiệc cưới bên bãi biển, gang màu trắng làm chủ đạo, tiếng nhạc Cello hoà cùng âm điệu nhịp sóng vỗ tạo nên một không gian lãng mạn, dịu êm, ấm áp và hạnh phúc.
Tình yêu có đôi khi không cần cao sang, tiền tài, hay danh vọng, cũng không cần đủ đầy, môn đăng hộ đối, chỉ cần nó chân thành, gặp đúng người, đúng lúc tự nhiên sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Một kiếp người nói ngắn ngủi là thế, dài đằng đẵng là vậy. Ngắn ngủi là khi con người ta không thể khống chế được sự trôi chảy của thời gian, cứ đua thật nhanh theo nó, đến khi ngoảnh lại mới thấy mình đi được nửa đời người, tất cả như hạt cát bụi, chỉ cần một luồng gió Đông Bắc cũng đủ cuốn trôi đi. Đằng đẵng là khi con người đứng ở đây, vẫn biết ngày mai rồi sẽ đến, nhưng không ai biết được nó sẽ xảy ra chuyện gì kế tiếp, cũng giống như khi đi qua một trạm xe buýt vậy, chúng ta biết điểm dừng, bước xuống, biết hướng đi, nhưng không biết được trên con đường quen thuộc ấy sẽ bắt gặp những gì mới lạ kế tiếp theo.
Cố Y Lạc nắm tay Lục Triết Tiêu dạo bước trên nền cát vàng, thong dong tự tại, ngắm nhìn bờ biển xanh, con sóng vỗ đều thẳng tắp, lúc dữ dội, lúc nhẹ nhàng.
Họ đã trải qua không ít cuộc gặp gặp gỡ, trùng phùng, chia tay rồi mới ở bên nhau.
Có lẽ, đó là thử thách của số phận…
Mỗi người sẽ có một cuộc đời riêng, và lối đi riêng, cũng không ai biết được chuyện tương lai, vì thế hãy hết mình cho những giây phút hiện tại.
Đôi chân họ lang thang bước, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn lại khung cảnh đám cưới, mỉm cười, rồi lại chìm vào khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.
Cô nhẹ dựa đầu vào vòng tay anh, hơi ấm lan man khiến cô không thể nào bứt ra nổi, lặng im cảm nhận, lặng lẽ nghe nhịp đập trái tim và cuộc sống.
Mỗi một đoạn đường, con người ta sẽ có những ngã rẽ khác nhau, chỉ cần đủ tỉnh táo, đủ lập trừng tự nhiên sẽ chọn đúng đường, đúng hướng.
Biển không bao giờ phẳng lặng như mặt sông, còn đời người vừa là sông vừa là biển, lúc dịu êm, nhẹ nhàng khi dữ dội, mạnh mẽ. Nhưng sau tất cả, sẽ là bài học để trưởng thành, để lớn lên, để được tiếp tục sống, để yêu thương, để hạnh phúc…
Biển vĩnh viễn không dời, sông chưa bao giờ cạn, đời người vẫn còn đó, còn thở sẽ còn sống, còn phải đương đầu với mọi thứ, dù mệt mỏi, chán chường hay đau thương vẫn sẽ phải kiên cường, tự lực, sẵn sàng vùng lên.
Tất cả đoàn người ồ ạt chạy về phía cô, cánh tay vẫy vẫy lên cao, miệng cười hò hét:
“Cố Y Lạc… Lục Triết Tiêu… Hai người định đánh lẻ đó hả.”
Đôi tay cô đan vào từng kẽ hở ngón tay anh, nhẹ kéo tấm váy trắng, chạy vụt đi, trên nền cát vàng mênh ௱ôЛƓ, phía sau họ là một đoàn người đuổi rượt.
Họ muốn chạy trốn, trốn khỏi sự ồn ào, trốn khỏi những ánh mắt chú ý tới, để đến một nơi thật bình yên, thế giới chỉ có hai người, cùng thức dậy, cùng cười đùa, cùng làm những điều mình thích.
Đôi chân họ vẫn chạy, dấu chân in vết lên màn cát, rõ ràng, một đường thẳng tắp, ánh mắt liếc nhìn nhau, ha ha cười lớn, sáng khoái, hạnh phúc, hoà cùng tiếng vỗ về của thiên nhiên…