Những ngày sau đó Trình An Lệ vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng khách sạn X, một mình luẩn quẩn trong đống suy nghĩ, không nói, không cười, ăn uống không thấy ngon miệng.
Tiếng gõ cửa lay thức thần trí mơ hồ của bà, thần sắc khuôn mặt cũng dần thay đổi, từ u uất chuyển sang màu tươi sáng và rạng rỡ.
Tuy nhiên, cánh cửa hé mở, sắc mặt bà nhanh chóng chuyển sang vẻ thất vọng, chán chường.
"Sao thế? Thấy con tới mẹ không vui sao? Hay là mới đi mấy ngày đã thấy nhớ bố rồi đấy?"
Lục Minh Trí thong thả bước vào, ngồi xuống bên ghế sô pha, vừa mở lời vờ vĩnh hỏi han, đánh vào tâm lí bồn chồn của mẹ.
"Không có, sao ta phải nhớ ông ấy chứ. Ông ấy đâu cần gì đến ta đâu."
Lục Minh Trí thừa lúc Trình An Lệ sơ hở trong lời nói mà thả câu:
"À, thì ra có người đang chờ bố tới đón về."
Có thể miệng biết nói dối nhưng đôi mắt Trình An Lệ trước giờ luôn nói lên sự thật, bà né tránh đi cái nhìn của con trai thứ, giọng nói có oán trách và giận dỗi:
"Con đừng nhắc tới người đàn ông vô tâm ấy trước mặt mẹ."
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, Lục Minh Trí bước ra mở, xuất hiện trong tầm mắt cậu ta là một người đàn ông trung niên bảnh bao, phong độ, không cần phải nói cũng biết đến đây để xin lỗi vợ, cái nheo mày từ Lục Triết Tiêu khiến Lục Minh Trí hiểu ý liền chủ động chuồn ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình An Lệ đang chăm chú pha cà phe trong bếp không nhìn ra mà hỏi: "Minh Trí ai tới vậy?"
"Là tôi."
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Trình An Lệ hơi bất ngờ, nhất thời dừng mọi hoạt động lại, thiếu chút nữa cả bình nước sôi rới lên người. Hít một hơi thật sâu, bà luống cuống đặt bình nước xuống bàn, ánh mắt không vui ngước nhìn lên, mới nhìn đã nhận ra Lục Đình Khôi gầy hẳn đi nhiều, lòng Trình An Lệ có chút xót xa, định bước tới hỏi han cũng may chút lí trí tỉnh táo còn sót ngăn cản lại.
Bà buông ra chất giọng lạnh lùng, thờ ơ, cố dùng ánh mắt không đếm xỉa để nhìn Lục Đình Khôi, hỏi: "Ông tới đây làm gì?"
"Tôi..."
Bó hoa hồng rực đỏ trên tay thu hút ánh mắt bà, nhìn cái điệu bộ cứng ngắc như tản đá thô mọc giữa dòng thác chảy xiết, cho dù nước có mạnh cũng không khiến lí trí ông ta bị lung lay, thì làm sao biết tới việc mua hoa tặng vợ, không cần nói bà cũng đoán ra được đó là chủ ý của ai.
Lục Triết Tiêu mặt gỗ chẳng khác gì bố nó là bao đương nhiên không thể.
Lục Minh Trí tuy mau lẹ và cũng tiếp xúc nhiều với phụ nữ nhưng cơ bản không hiểu được phụ nữ cần gì và muốn gì, bởi vì những cô gái xung quanh nó chỉ toàn vui chơi qua đường, dài nhất chưa tới năm ngày đã thấy thay tấm áo bào mới toanh.
Chỉ có thể là... Cố Y Lạc, mắt nhìn cũng không tệ, chọn đúng hai mươi bảy bông, tượng trưng hai mươi bảy năm Trình An Lệ gả cho Lục Đình Khôi.
Giọng ngập ngừng Trình An Lệ bỗng nhiên hỏi: "Hoa là do ai chọn?"
"Là... Y Lạc giúp tôi chọn."
Bà đoán không sai, đến sau cùng ba người nhà vẫn chẳng hiểu bà muốn gì và cần gì, thua ngay cả một người dưng nước lã, người mà trước nay bà vẫn luôn miệt thị.
"Ông tới có việc gì thì nói ngắn gọn thôi. Lát nữa tôi còn có việc."
Lục Đình Khôi không đưa hoa tới tay Trình An Lệ mà trực tiếp đặt xuống bàn, khoảnh khắc ấy khiến bà hụt hẫng đến lạ, khuôn mặt từ tự xịu xuống như bầu trời những ngày mưa giông.
"Bà có thể đừng trẻ con như thế nữa có được không? Mau về nhà đi."
Ông là đang tới nài nỉ tôi về hay chọc điên tôi vậy hả?
Ông nghĩ mình là ai mà còn dở cái giọng cao cao tại thượng ấy ra.
Ông tưởng nói mấy lời ấy tôi sẽ như con thú cưng ngoeo nguẩy lập tức theo ông về sao?
Là tôi trẻ con... Từ đầu đến cuối ông vẫn luôn cho là như thế.
Thế thì ông cứ quay về mà làm người lớn đi, cần gì đến một đứa trẻ con như tôi.
Không nói nhiều Lục Đình Khôi bị đẩy ra khỏi nhà không chút thương tiếc, cánh cửa đóng rầm ngay trước mặt ông, khiến đám người Lục Triết Tiêu đứng đằng xa cũng phải giật mình, hốt hoảng chạy tới.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện Lục Đình Khôi kể, ai cũng phải bất lực thở dài.
Ông chừng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ nói mấy lời mật ngọt, sến súa, hiển nhiên sẽ không quen làm mấy hành động tỏ tình lãng mạn của giới trẻ, làm thế khác gì đang cầu hôn lại từ đầu. . Truyện Mạt Thế
Ba cặp mắt sắc lẹm dồn lên phía Lục Đình Khôi như muốn nói: Vậy bố cần sĩ diện hay cần vợ.
.....
Tám giờ ba mươi phút ở trung tâm thương mại, Cố Y Lạc cùng Tô Nhã Ngọc và con trai đi mua sắm một ít đồ cần thiết chuẩn bị cho kì nghỉ đông sắp tới. Theo như dự báo thời tiết mấy ngày tới tuyết sẽ rơi nhiều hơn, tuyết cuối mùa lại càng dữ dội và lạnh lẽo, còn có cả mưa phùn, tiết trời sẽ xấu cho đến hết mấy ngày nghỉ.
Một người phụ nữ trung tuổi khí chất thấp thoáng từ thang máy tự động đi từ dưới lên thu hút ánh nhìn của Cố Y Lạc.
Cuối cùng Trình An Lệ đã chịu ra khỏi nhà, thần sắc tuy vẫn u ám và có chút tiều tụy nhưng vẻ mặt đã phấn khởi hơn nhiều.
Không muốn chạm mặt, Cố Y Lạc kéo tay Tô Nhã Ngọc đi vào gian hàng trang sức bên cạnh, vô tình bộ dạng lén la lén lút ấy lại lọt vào mắt Trình An Lệ, giọng bà trong trẻo cất tiếng gọi: "Cố Y Lạc..."
Nếu đã là bắt buộc gặp gỡ có cố chạy trốn thế nào cũng không nổi.
Dừng bước quay đầu, vẻ mặt bối rối đến khó xử Cố Y Lạc dần bước tới phía Trình An Lệ, Tô Nhã Ngọc đi cạnh không ngừng hỏi han: "Ai vậy?"
Nghiến răng nghiến lợi Cố Y Lạc đáp lại vừa đủ tầm để hai người nghe thấy: "Mẹ Lục Triết Tiêu."
Chỉ sợ tâm trạng Trình An Lệ chưa phấn khá được bao nhiêu nay gặp Cố Y Lạc sẽ lại càng khó chịu.
Mọi chuyện đã tệ nay lại càng tệ thêm đi.
Người qua kẻ lại trước mặt họ đông đúc, thi thoảng lại che chắn đi tầm nhìn, Cố Y Lạc hiện tại rất muốn bon chen giữa đám đông mà lẩn trốn, cứ cho là không đủ can đảm để đối mặt cũng được, mà sợ tội bỏ trốn cũng được, chỉ là bây giờ gặp cô cũng không biết nói gì và làm gì.
"Cô Lục thật là trùng hợp."
Mỉm cười gượng, Cố Y Lạc tỏ ý vui vẻ chào hỏi.
"Ừm... Tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không?"
"Dạ được."
Hai người đi đến quán cà phê tiện lợi gần đó, ngồi xuống đối diện nhau, kể ra đây là lần thứ ba họ đối mặt trong tình thế như hiện tại, tuy nhiên lần này đã hạ nhiệt hơn so với lần trước, mặc dù vẫn còn có gì đó không được tự nhiên nhưng cũng không đến mức căng thẳng.
"Thưa cô nếu như cô muốn nói về việc bắt buộc cháu rời xa Triết Tiêu thì cháu xin lỗi vì mình không thể làm được ạ."
Trình An Lệ im lặng.
Tay nâng ly cà phê uống, hành động cho thấy vẻ bí hiểm, khó đoán, ánh mắt bà nhìn Cố Y Lạc từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại tua từ dưới lên.
Một lúc lâu sau đó, bà mới nói, ngữ khí không lạnh lùng cũng chẳng ấm áp, không nhanh cũng không chậm, mọi thứ đều vừa đủ: "Nếu cô có đồng ý thì con trai tôi nó cũng không đồng ý chia tay. Chỉ cần cô đừng làm chuyện gì anh hưởng tới nó thì tôi sẽ không phản đối mối quan hệ này nữa."
Vốn đang uống ngụm cà phê để giải tỏa đi sự căng thẳng đột nhiên Cố Y Lạc sặc, cái sặc trước sự ngỡ ngàng, phải mất một lúc lâu mới có thể hấp thụ được thông tin trong lời nói rõ ràng nhưng chứa đầy hàm ý đấy.