Tiếng bước chân dội lại bên cầu thang, cánh cửa phòng hé mở thu hút ánh nhìn của mẹ con Lục Minh Trí.
“Bố, bố về rồi sao?”
Đặt gọn vali sang một bên, Lục Đình Khôi chầm chậm bước tới, ánh mắt xót xa nhìn vợ, giọng ông hơi lạc đi: “An Lệ, xin lỗi bà. Thời gian qua tôi đã quá vô tâm đối với bà rồi.”
Đôi bờ mi ngấn lệ nhìn lên, Trình An Lệ cười, nụ cười buốt đắng: “Bây giờ ông mới biết mình vô tâm sao? Muộn rồi.”
Quẹt đi hàng nước mắt, Trình An Lệ thu dọn đồ đạc vào chiếc vali của mình, tay bà thoăn thoắt, không ngừng, có như thế mới kìm hãm tức thời cảm xúc hiện tại.
Lục Đình Khôi đi đến, nắm lấy tay Trình An Lệ, giọng khẩn cầu: “Bà đừng đi mà.”
Trình An Lệ đứng thẳng người, quay mắt vào người chồng, cái trừng mắt thể hiện sự phẫn nộ, giọng bà cao hơn thường ngày: “Vậy ông nói đi, tại sao ông để bức ảnh của cô ta trong nhà mình lâu tới như vậy?”
Lục Đình Khôi luống cuống hệt người bị bắt tại trận, ánh mắt ông nhanh chóng né cái nhìn sắc bén của vợ, đôi bàn tay cũng dần buông lỏng theo vô thức: “An Lệ à, chúng ta đều đã già rồi, đừng hành sự như trẻ con thế nữa. Được không?”
Cuối cùng ông vẫn không có một lời giải thích…
Trình An Lệ tuyệt tình hất văng cánh tay Lục Đình Khôi, tiếp tục sắp xếp hành lí, kéo vali lại, rời đi.
Bên ngoài cửa biệt thực, Lục Triết Tiêu cùng Cố Y Lạc vừa nhận được tin báo của Lục Minh Trí liền tức tốc chạy tới, vừa kịp lúc đón đầu Trình An Lệ.
“Mẹ, có chuyện gì từ từ nói, sao phải đến mức này.”- Lục Triết Tiêu giữ vali đồ của Trình An Lệ rồi nói.
Ánh mắt bà nhìn sang Cố Y Lạc, tận sâu trong đáy mắt ấy là sự trống rỗng, không vui, vẻ mặt không chào đón. Trình An Lệ biết cô không có lỗi nhưng cũng không thể nào khống chế được cảm xúc hỗn tạp của chính mình.
Cố Y Lạc bước tới, cúi sấp mặt xuống đất hít một hơi thật sâu, rồi mới ngước lên nhìn Trình An Lệ nói: “Cô Trình, mẹ cháu trước kia cũng bị bố cháu hiểu lầm về mối quan hệ với chú Lục cho nên đã dần sinh bệnh mà ૮ɦếƭ. Vì thế cháu hi vọng cô sẽ suy nghĩ thật kĩ.”- Giọng Cố Y Lạc nghẹn ngào: “Ngày chú Lục và mẹ cháu chia tay họ chưa từng gặp lại nhau điều đó cũng cho thấy họ tôn trọng gia đình hiện tại của mình, cất lại quá khứ trong góc nhỏ kí ức. Chúng ta hoàn toàn không thể phủ nhận chuyện quá khứ vì thế cháu mong cô suy nghĩ cho hiện tại và tương lai.”
Trình An Lệ bị lung lay bởi những lời nói ấy, ít ra bà còn cảm thấy được an ủi. Đúng là bà có chút tức giận Đồng Lam nhưng oán trách chồng là phần nhiều, nếu như ban nãy ông ấy chịu mở miệng giải thích mọi chuyện có lẽ bà đã ở lại. Chỉ có điều ông ấy thà để bà hiểu nhầm chứ nhất định không mở miệng nói.
Đôi mắt hoe đỏ, cổ họng nghẹn ngào, cơ thể run run vì ghì chặt đi cảm xúc, thi thoảng có cơn gió lạnh chợt thổi qua cũng đủ khiến Trình An Lệ lạnh thấu tâm can.
“Mẹ nghĩ mình cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện nên sẽ ra khỏi nhà một thời gian.”
Lời nói vừa dứt Trình An Lệ bước lên taxi đi khỏi.
Cố Y Lạc định chạy theo thì liền bị Lục Triết Tiêu nắm tay giữ lại: “Cứ để mẹ yên tĩnh một lúc đi.”
Ba người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau bên ghế sô pha, tâm trạng không khác gì sợi dây đàn căng đét, bầu không khí đặc quánh, thở thôi cũng thấy mệt mỏi vô cùng.
Mọi thứ đã đi quá xa, vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lục Đình Khôi nhấp miếng cà phê, nặng nề nói: “Mấy đứa có cách gì để mẹ quay về không?”
Lục Triết Tiêu lạnh lùng cự tuyệt: “Việc bố tự gây ra thì bố tự mình giải quyết đi chứ!”
Lục Minh Trí hậm hừ trách móc: “Ban nãy bố chịu mở lời giải thích thì có lẽ mẹ đã không ra đi rồi.”
“Nhưng mà… bố thật sự không biết sẽ phải nói thế nào.”
Không khí đang lúc căng thẳng, chỉ tới lúc Cố Y Lạc lên tiếng nó mới chùn xuống: “Bây giờ việc cần thiết nhất là làm sao để cô quay về chứ không phải tranh cãi là lỗi của ai.”
…..
Gió mùa đông thổi tới lạnh lẽo, Trình An Lệ bưng ly cà phê đứng bên cửa khách sạn, đưa mắt nhìn thành phố xa xăm. Đã lâu lắm rồi bà mới có thời gian thảnh thơi như lúc này, bao năm qua bà chỉ biết lao đầu vào việc nhà họ Lục mà chưa cho bản thân chút ít thời gian nghỉ ngơi.
Ly cà phê đặc quánh như tâm trạng bà hiện tại.
Gió mùa đông lạnh như khoảng trống tâm hồn bà.
Tất cả quyện lên một đôi mắt với bầu trời tâm trạng, viển vông.
Cuộc đời bà chưa từng nghĩ ngần tuổi này sẽ rời khỏi nhà, thậm chí lúc tức giận nhất bà đã nghĩ tới việc ly hôn.
Năm hai mươi hai tuổi bà gả cho Lục Đình Khôi, suốt hai mươi năm đằng đẵng chỉ biết vùi mình vào công việc nhà, chăm lo cho hai đứa con, để rồi cuối đời đổi lại một sự thật nghiệt ngã.
“Có lẽ mình đã lấy nhầm người.”
Bà thật sự không biết trước khi kết hôn với bà Lục Đình Khôi từng có một mối tình sâu đậm. Nếu như ngày ấy biết, chắc chắn bà sẽ không gả vào Lục gia.
Tiếng gõ cửa phòng khiến dòng suy nghĩ của Trình An Lệ biến mất, cánh cửa vừa mở bà đã ngạc nhiên khi thấy người tới là Chu Tuyết Sương.
“Sao cháu biết cô ở đây?”
“Cháu nghe anh Tiêu nói cô ra khỏi nhà, anh ấy bảo cháu tới đây nói chuyện với cô.”
Hai bọn họ ngồi xuống cạnh nhau, bàn tay Chu Tuyết Sương nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Trình An Lệ, giọng nói có vẻ thấu hiểu: “Cháu đã nghe mọi chuyện rồi. Cô à… Cô đừng buồn quá! Cháu sẽ nghĩ cách để Cố Y Lạc rời khỏi Over, chú sẽ không phải gặp cô ta nữa, cũng sẽ không còn vương vấn chuyện ngày xưa, chỉ có một mình cô thôi!”
Trình An Lệ buồn bã lắc đầu, bà cảm thấy trước giờ mình quá cứng ngắc, cũng thấy thương tình cho đứa bé ngồi bên cạnh, cũng vì yêu mù quáng mà làm ra nhiều chuyện như thế, đổi lại nhận được điều gì.
“Tuyết Sương, tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu, càng không thể gượng ép được. Cô nghĩ cháu cũng nên từ bỏ Triết Tiêu đi, đừng để sau này phải ân hận như cô bây giờ.”
Chu Tuyết Sương hoàn toàn đờ người khi nghe những lời ấy, một lúc sau mới hoàn hồn, đáp lại trong ấp úng.
“Cô đang nói gì vậy? Chẳng lẽ cô chấp nhận một đứa thị phi như Cố Y Lạc làm con dâu sao?”
Trình An Lệ nói trong nhịp điệu chậm rãi, chen lẫn trong lời nói ấy chính là cảm xúc hỗn độn, dâng trào.
“Trước giờ cô vẫn luôn nhầm, cứ nghĩ mặt mũi gia tộc là quan trọng nhất nhưng khi trải qua những chuyện này cô mới thấu hiểu: niềm vui của Triết Tiêu mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, chuyện của cô chú đã là chuyện của thế hệ trước không thể làm ảnh hưởng đến người đời sau như chúng nó được, làm như thế thì quả thực quá tàn nhẫn. Cô đã nói chuyện với Cố Y Lạc rồi, nó cũng không hẳn là đứa không biết phân biệt phải- trái, đúng-sai. Và hơn hết cô càng không muốn con trai cô lại phạm phải sai lầm giống bố nó, cô cũng không muốn những gì mình đang nếm trải sẽ đè lên người cháu.”