Cố Y Lạc đứng dậy, tay quệt đi vệt máu còn sót lại bên mép miệng, ánh mắt lấp lửng cứ nhìn mãi theo bóng lưng Thẩm Sơ Du dần khuất.
Không khí đột nhiên cô đặc lại khi có tiếng người đàn ông vọng lại từ xa: “Ai là Cố Y Lạc?”
Ánh mắt ngạc nhiên cô nhìn theo tiếng gọi, đáp lời theo vô thức: “Là tôi.”
Người đó ăn mặc bình thường, quần áo bình dân, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ bước về phía Cố Y Lạc.
Thấy vậy Cố Hiểu Đồng chen ngang, vẻ mặt ả vênh váo đầy chế giễu: “Tưởng thế nào hoá ra chị cũng chỉ quen được những kẻ bần hèn như thế là cùng.”
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Hiểu Đồng, người đàn ông kia nói tiếp: “Có người gửi đồ mong cô kí nhận dùm.”
Bản mặt Cố Hiểu Đồng lập tức biến sắc, như thể ả đang cố tìm kiếm cái lỗ để chui xuống.
Cố Y Lạc ôm bó hoa trong tay, mở tấm thiệp in trên đó đọc, miệng cười tủm tỉm. Nội dung thiệp chỉ đơn giản là lời chúc mừng gửi từ người bí danh “củ cải trắng”, người đó là ai mà khiến Cố Y Lạc mừng rỡ tới như vậy.
Nụ cười chưa kịp nở đã vội tắt, Cố Y Lạc thẫn thờ, ánh mắt không vui nhìn về xa xa, chưa kịp phản ứng đã bị Cố Hiểu Đồng dùng tay tự tát vào mặt mình, ả ngã nhào xuống đất, dàn cảnh kẻ bị hại cứ y như thật.
Người đàn ông tên Khương Nhạc kia từ đầu đến cuối vẫn đinh ninh nghe theo những lời mật ngọt của Cố Hiểu Đồng, gã chạy vội đỡ ả dậy, ánh mắt tức giận liếc về phía Cố Y Lạc: “Em làm gì vậy? Sao em lại đánh Hiểu Đồng hả?”
Hai người đúng là một cặp trời sinh, người diễn trò cứ như thật, kẻ mù chột tin đến điên rồ.
Không muốn đáp lời vì cô biết cho dù mình có nói gì đi chăng nữa thì Khương Nhạc cũng chỉ nghe từ một phía, vậy thì cần gì phải phí lời, trực tiếp quay lưng bước đi.
Chừng năm mười bước thì đột nhiên có tiếng quát lớn: “Mày đứng lại, mau xin lỗi Hiểu Đồng ngay.”
Không cần nhìn Cố Y Lạc cũng có thể đoán ra được người đó là ai.
Cố Thúc Tịnh.
Xem ra người cần có mặt đều đã đến, vở kịch Cố Hiểu Đồng lại thêm phần thú vị.
Chưa dừng lại ở đó chất giọng chanh chua từ người phụ nữ văng vẳng vọng lên: “Sao mày cứ phải đối đầu với Hiểu Đồng như thế hả?”- Đinh Giang người mẹ ghẻ cao quý.
Nếu là Cố Y Lạc trước đây thì cô vẫn luôn hi vọng mẹ kế cũng là mẹ, dù một chút thôi cũng được chỉ mong bà sẽ yêu thương nhưng hiện tại thì hi vọng ấy hoàn toàn bị dập tắt, sau tất cả cô ngẫm ra: bánh đúc thì ngàn đời không xương.
Biết mình không thể trốn tránh, Cố Y Lạc quay đầu, cô nhìn trực diện vào đôi mắt giận giữ của hai người kia, thẳng thắn đáp lời: “Tôi chẳng có lí do gì để đối đầu với cô ta cả.”
Cố Hiểu Đồng tỏ vẻ đau đớn, yếu ớt đứng dậy, ả nhỏ nhẹ nói: “Cha mẹ đừng trách chị Lạc, chắc là chị ấy không cố ý đâu.”
Đinh Giang bước đến gần con gái, xoa đầu Cố Hiểu Đồng, hành động âu yếm đối lập khi mụ ta đối diện với Cố Y Lạc: “Con đừng lúc nào cũng hiền lành quá rồi để người ta bắt nạt nữa.”
Phải rồi trong mắt hai người thì Cố Hiểu Đồng lúc nào cũng là đứa con gái hiền nhu, hiểu chuyện còn trong mắt gã Khương Nhạc thì ả ta là vị hôn phu hiền đức, nết na. Ả ta tỏ ra một chút yếu đuối thì cả ba người xù lông nhím bảo vệ mà trực tiếp xát muối vào tim gan cô.
Khoé mi ngấn lệ Cố Y Lạc cố gắng kìm đi cảm xúc nhất thời, cô thẳng thừng nói: “Cố Hiểu Đồng cô diễn kịch đã mười mấy năm mà không thấy mệt sao?”
Cố Hiểu Đồng dùng ánh mắt đáng thương nhìn cha, Cố Thúc Tịnh trực tiếp bước lên, ánh mắt ông ta nhìn Cố Y Lạc đầy hận thù: “Tao thật sự sai lầm khi sinh ra mày, vừa ngu vừa không biết điều.”
Không nề hà tình phụ tử nữa, Cố Y Lạc trực tiếp đáp lời: “Tôi ngu, tôi không biết điều là có di truyền cả đó, mà cũng may tôi không phải di truyền dòng máu ích kỉ từ ông.”
Trong cơn tức giận Cố Thúc Tịnh quá đà mà mắng: “Mày càng ngày càng giống con mẹ mày.”
Ánh mắt trợn trừng, Cố Y Lạc xấn tới, tay chân run run, cổ họng ứ nghẹn cô gồng mình thốt lên: “Ông nói gì tôi cũng được nhưng không được động chạm tới mẹ tôi, ít ra bà ấy không bỏ rơi tôi như ông, ít ra bà ấy không vì một đứa con gái cưng mà chèn ép đứa còn lại, hơn nữa ông không có tư cách nhắc tới mẹ tôi.”
Mẹ và con trai chính là giới hạn mà Cố Y Lạc chịu đựng, cô không cho phép bất kì ai tổn thương tới họ.
Cố Thúc Tịnh điên tiết, ông ta vung tay định tát Cố Y Lạc, bất ngờ có bàn tay chắc nịch cản lại, liếc sang bên thì ông ta gặp ngay ánh mắt phẫn nộ lạnh lùng của Lục Triết Tiêu.
“Lại là mày…”
Một cú hất văng nhẹ cũng đủ để Cố Thúc Tịnh lùi ra xa mấy bước.
Lục Triết Tiêu lần này chọn cách lên tiếng, không nhân nhượng như lần trước nữa: “Nếu ông đã không chăm sóc được mẹ con cô ấy thì cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Những lời đó lại càng khiến Cố Thúc Tịnh giận giữ, ông ta dùng tay chỉ trỏ về phía Lục Triết Tiêu: “Mày là cái thá gì mà xen vô chuyện gia đình tao.”
Vẻ mặt lạnh lùng Lục Triết Tiêu kiên định: “Ông đã nhẫn tâm với con gái và cháu ngoại của mình như thế thì hãy để tôi bảo vệ họ nhưng ông nên nhớ những gì đã mất thì vĩnh viễn không bao giờ có lại được lần hai đâu.”
“Một thằng nít ranh như mày lấy tư cách gì mà dạy tao chứ! Để tao xem rồi bọn mày ở bên nhau được bao lâu.”- Cố Thúc Tịnh vẫn không chịu nhượng bộ.
Không muốn kéo dài cuộc cãi vã này thêm, Cố Y Lạc bước đến khoác vào tay Lục Triết Tiêu khẳng định chắc mịch: “Tôi e sẽ phải làm ông thất vọng rồi.”
Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng bế Bảo Bảo lên, ba người họ nhanh chóng rời khỏi nơi hỗn loạn ấy.
Một lát Cố Y Lạc nhìn bó hoa trên tay rồi hỏi: “Có phải anh đưa Bảo Bảo mua hoa tặng tôi không?”
“Phải…”- Lời anh đáp ngắn gọn, thêm cái nhìn đầy ấm áp yêu thương.
Thằng bé Bảo Bảo nhanh miệng hỏi: “Con đã hỏi chú giúp mẹ rồi đây là lần đầu tiên chú ấy đi mua hoa tặng phụ nữ đó.”
Một cái cốc đầu nhẹ đầy yêu thương mà Cố Y Lạc dành cho con: “Cái thằng ranh con.”
Họ như một gia đình thực sự, tiếng nói câu cười cứ vang mãi.
Chiếc BWM lao vun ✓út thẳng tới nhà hàng Tây ngoài hướng ngoại ô thành phố, vừa xuống cô ậm ờ hỏi: “Tôi nghe nói ở đây muốn vào ăn phải đặt chỗ trước rất lâu đó.”
Ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lòng thầm mừng rỡ vì cô không từ chối: “Tôi đã đặt sẵn rồi, cũng may là hôm nay nhà hàng họ rảnh khách.”
Nhưng khi vừa bước vào trong Cố Y Lạc cảm thấy kì lạ, khách thưa thớt, riêng ở trung tâm chính hầu như bàn trống vắng.
Tuy cô chưa đến đây bao giờ nhưng đọc những bài báo trên mạng cũng đủ để cô biết được nhà hàng này đông khách như thế nào.
Như này hình như không đúng lắm!
Ánh mắt lấp lửng cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Lục Triết Tiêu có thật là hôm nay nhà hàng còn trống chỗ không? Đừng nói là anh bao cả những bàn bên kia luôn đó nha!”
Lời đồn về phụ nữ quả không sai, giác quan thứ sáu nhạy cảm là có thật.
Lục Triết Tiêu chỉ đành thú thật: “Phải, thực ra lúc anh đặt họ đã kín chỗ, mấy ngày kế tiếp cũng không còn cho nên anh mới phải làm như vậy.”
Nụ cười như không cười hiện trên bờ môi, Cố Y Lạc bất lực: “Thì chúng ta có thể đi nhà hàng khác, anh làm vậy có thấy lãng phí quá không?”
Lục Triết Tiêu không ngại bày tỏ: “Chỉ cần là vì em thì không có thứ gì là lãng phí cả.”
Thoáng chút bối rối, Cố Y Lạc giả vờ đánh lảng: “Anh nói giữ kẽ một chút, ở đây có trẻ con đấy.”
Không lộ rõ nhưng trên vành môi anh vừa hé nụ cười, thoạt qua vẻ lạnh lùng thoáng biến mất.
Bữa cơm trôi qua êm đẹp, Lục Triết Tiêu tuy có phần luống cuống nhưng anh dường như đang học cách làm một người cha tốt: tự mình gỡ xương cá cho Bảo Bảo, bón cho cậu bé ăn,…
Tuy cách xa nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn luôn chĩa về phía họ, có người ghen tỵ, có người hào hứng, có người xem họ là gia đình kiểu mẫu trong tương lai.
Tiếng bàn tán xì xào xung quanh tuy nhỏ nhưng đủ âm lượng để cho hai người họ có thể nghe rõ.
Lúc quay trở về biệt thự Bảo Bảo đã ngủ say, Cố Y Lạc thì thầm: “Tôi có chuyện muốn nói với anh?”
Hai người cùng bước ra phòng khách, Cố Y Lạc cố gượng nụ cười: “Tôi đã tìm được nhà ngày mai mẹ con tôi sẽ dọn đi. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ chúng tôi.”
Quá bất ngờ khiến Lục Triết Tiêu thay đổi sắc mặt: “Cô không thể ở đây nữa sao?”
“Thời gian qua đã phiền anh quá nhiều rồi.”
Xem ra cô thực sự muốn rời đi, cô đã tự tìm nhà, sắp xếp mọi thứ, chỉ chờ ngày dọn đi nữa thôi.
Tuy hụt hẫng nhưng anh không có cách nào để giữ cô ở lại.
Đêm hôm đó anh trăn trở mãi, cuối cùng đã tìm đến bia, một mình nép bên góc cùng chỗ bia vừa lạnh vừa đắng.