Trời choạng tối, Cố Y Lạc đứng im bất động, thi thoảng lại ngửa mặt lên bầu trời đẩy dòng nước mắt chảy ngược về tim.
Tại sao? Sao cứ phải dày vò, ruồng rẫy mẹ con cô như thế?
Lục Triết Tiêu bước tới: “Hay là mẹ con em đến nhà tôi ở tạm vài hôm, cho đến khi tìm được nhà mới.”
Gạt đi khoé mắt, Cố Y Lạc thút thít lắc đầu: “Không được, như thế làm phiền anh lắm.”
Sao có thể phiền, anh muốn còn không được nữa.
Thuận đà anh đẩy thuyền, dù sao cô cũng không có cơ hội để chọn lựa nhiều: “Em thì có thể lang thang nhưng con trai em thì không thể nào chịu được đâu. Hơn nữa về đêm côn trùng nhiều lắm, chẳng lẽ em muốn để con trai mình chịu khổ sao?”
Không chờ cô gật đầu anh đã dần di chuyển tới khiêng đống hành lí vứt lên cốp xe.
Theo phản xạ cô bước lên xe, thực sự lúc này đầu cô trống rỗng, không thể nghĩ thêm được điều gì nữa cả.
Anh chỉ nhếch nhẹ khoé môi cười, nụ cười thoả mãn.
Chiếc xe dừng hẳn trước biệt thự hạng sang trong khu nhà ở dành cho giới tài phiệt, ánh mắt cô loé sáng: “Ở đây sao?”
“Nếu em không muốn ở đây chúng ta có thể đến biệt thự khác.”- Anh không cần suy nghĩ mà đề nghị lại.
Cô lắc đầu lia lịa: “Không, không, ở đây là tốt lắm rồi.”
Đúng là người có tiền ở đâu cũng ngửi thấy mùi tiền, căn biệt thự bên ngoài hào nhoáng, bên trong sang trọng, đẳng cấp; nội thất tính sương sương vài chục tỉ đô.
Ánh mắt cô đảo quanh một lượt rồi lại quay về phía Lục Triết Tiêu, trên tay anh đang bế Bảo Bảo ngủ say, cô hỏi: “Anh cho người lạ vào nhà không sợ tôi khiêng đồ đạc đi hết sao?”
Anh lạnh lùng hỏi lại: “Em muốn khiêng thứ gì, tôi cho người dọn ngay.”
Cố Y Lạc cười, nụ cười giả tạo, nụ cười cứng đờ, ngốc nghếch, cạn lời.
Hết nói nổi, nhà giàu đến ngay cả mua hay vứt bỏ thứ gì cũng không cần phải nghĩ.
Mẹ con cô được dẫn vào căn phòng trên lầu hai, anh nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo nằm xuống, kéo chăn đắp phân nửa người.
Trước khi rời khỏi phòng, anh cẩn thận nhắc nhở: “Tôi ở phòng đối diện có cần gì cứ gọi tôi.”
Đối diện sao? Cô không dám thốt thành lời.
Nói vậy là cứ đi ra đi vô cô sẽ phải ᴆụng chạm bộ mặt lạnh ấy sao?
Anh cũng biết chọn vị trí quá rồi đó, cô mếu mặt, nheo mày.
“Sao em không thích à?”- Anh quay đầu hỏi.
“Đương nhiên không phải, bây giờ có chỗ ở là tốt lắm rồi.”- Cô vẫn cố gượng cười, đáp lại qua loa.
Cánh cửa đóng rầm lại, Cố Y Lạc ngồi bệt xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
Sao có thể thích cho nổi? Đã mặt dày ở lại nhà anh đang suốt ngày va chạm, không thoải mái cho lắm!
Buổi tối hôm đó, hai người ở hai phòng riêng biệt, không nói với nhau câu nào, thi thoảng hình bóng đối phương lởn vởn trong suy nghĩ.
Sáng mai thức dậy, Cố Y Lạc xuống lầu từ sớm, như thường lệ cô tự tay chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau Lục Triết Tiêu chậm rãi bước từ trên bậc cầu thang xuống, ánh mắt ấm áp anh dành cho người phụ nữ dưới bếp.
Cô nhanh miệng lên tiếng: “Chào buổi sáng.”
Bữa sáng gần xong, cô lần lượt bày biện chúng lên bàn, những món ăn đơn giản nhưng ấm áp, đẹp và bắt mắt.
Lục Triết Tiêu ngưng lại mấy giây, ánh mắt nhìn về chỗ đồ ăn trên bàn tiện hỏi: “Là do cô chuẩn bị cả sao?”
Cố Y Lạc gật đầu lia lịa: “Phải rồi.”
“Thật không ngờ…”- Câu nói nửa đùa nửa thật của anh thành công khiến nụ cười nở hoa trên môi cô hé mở.
Ba ly sữa cuối cùng cô đặt lên ba vị trí ngồi, gợi nhớ một chút ít câu chuyện ngày xưa: “Trước kia tôi đã từng hết lòng vì một người, lúc đó cứ ngây thơ nghĩ rằng: muốn chinh phục trái tim đàn ông cần lấp đầy dạ dày anh ta trước. Nhưng sự thật đã khiến tôi tỉnh mộng, sau bao công lao khổ luyện đến hôm nay cũng có cơ hội dùng tới.”
Cuộc trò truyện đang đến đoạn hay, anh vừa định hỏi thêm gì đó, thì có tiếng chuông cửa làm gián đoạn.
Lục Triết Tiêu bước về phía cửa mở, một người phụ nữ tầm trung tuổi nhưng xinh đẹp, trẻ trung, khí chất khỏi phải bàn. Bà ta theo mùi hương thức ăn ngào ngạt đi về căn bếp.
Rồi bỗng nhiên bà sững sờ, đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên, nhìn cô gái hiền từ đeo chiếc tạp giề đang đứng trước bàn thức ăn. Đột nhiên bà cười lớn lên: “Cái thằng quỷ này trách gì mà bao lâu nay không chịu về thăm bố mẹ.”
Người phụ nữ đó là Trình An Lệ, nóc nhà họ Lục, người phụ nữ quyền lực. Dáng người cân đối, set đồ vừa vặn tôn dáng, bà có nụ cười toả nắng, đôi mắt nhân từ của người mẹ.
Sự xuất hiện của Cố Y Lạc cũng khiến Lục Minh Trí sững sờ, anh hỏi nhỏ: “Anh hai, chuyện này là sao?”
Câu hỏi nhận lại một cú đánh của Trình An Lệ, bà vừa cười vừa nói: “Còn sao nữa, anh hai con sắp sửa dẫn con dâu về cho nhà họ Lục rồi đó. Thật không ngờ…”
Lục Triết Tiêu vẫn bình tĩnh, lạnh lùng đáp lại: “Mẹ, không phải.”
Những lời đó không lọt tai, Trình An Lệ phủ nhận: “Cái gì mà không phải.”- Rồi bà tiến về phía Cố Y Lạc: “Này cháu, cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Bố mẹ cháu hiện đang ở đâu?”
“Cháu là Cố Y Lạc, cháu hai mươi lăm tuổi, cháu là diễn viên.”- Cố Y Lạc bất đắc dĩ trả lời: “Nhưng cháu chỉ là…”
“Được rồi, cháu không cần phải ngại…”
Thấy sự không thoải mái trên gương mặt Cố Y Lạc, Lục Triết Tiêu chủ động kéo Trình An Lệ lại: “Mẹ đang khiến cô ấy sợ đấy.”
Ánh mắt Trình An Lệ nhìn con trai: “Được đấy, nay còn biết bảo vệ người ta rồi cơ.”
“Mẹ…”- Lục Triết Tiêu hơi giận.
Thấy vậy Trình An Lệ mới im bặt, không tra hỏi thêm nữa, nhưng bà lại đổi hướng lên tầng.
Vẻ mặt Cố Y Lạc báo hiệu như sắp xảy ra chuyện lớn khiến Lục Minh Trí bước tới hỏi: “Sao thế?”
“Bảo Bảo… nó còn đang ngủ trên lầu.”
Hiểu được tính mẹ, nếu bây giờ bà biết sự xuất hiện của Bảo Bảo thể nào cũng đuổi mẹ con Cố Y Lạc ra ngoài cho xem. Dù sao đây là lần đầu tiên Lục Minh Trí thấy anh hai chủ động rước phụ nữ về nhà, không muốn thấy cảnh hoa chưa nở đã tàn, bèn chủ động giúp.
Lấy cớ lên trên tìm đồ, Lục Minh Trí nhanh chân vào phòng Bảo Bảo, bế cậu trốn trong tủ đồ, ngón tay đưa lên miệng “suỵt”: “Cháu ngồi yên đây một lát, nhất định không được lên tiếng.”
Thằng bé vốn ngoan ngoãn, hiểu chuyện bèn gật đầu.
Đang định mở cửa bước vào phòng con trai, Trình An Lệ lại nghe thấy tiếng động ở phòng đối diện, bà tò mò bước vào.
Ba người còn lại được phen hú hồn, đứng tim.
Liếc mắt thấy đồ phụ nữ, bà nhanh ý hỏi: “Đây là phòng của Y Lạc sao?”
Lục Triết Tiêu ngắn gọn đáp: “Phải.”
Bà lưỡng lự chút rồi hỏi thêm: “Chứ không phải hai đứa ở chung à…”
Chắc là bà mong cháu đến độ đó rồi, ngay cả ý nghĩ đó mà cũng nghĩ ra.
Lục Minh Trí nhanh chân bước lên dập lửa: “Không có chuyện gì đâu mẹ.”- Rồi đẩy bà ấy ra khỏi căn phòng.
“Chẳng phải giới trẻ giờ sống thoáng lắm sao?”- Trình An Lệ vẫn chưa chịu từ bỏ.
Đây hẳn là bà mẹ chồng hiện đại trong truyền thuyết…
Phải mất một lúc lâu, Lục Minh Trí mới dẫn dụ được mẹ đi khỏi biệt thự, tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa chính đóng rầm lại, Lục Minh Trí nhanh chân chạy lên phòng, bế Bảo Bảo ra khỏi tủ quần áo, hỏi han: “Xin lỗi cháu, nãy có chút việc nên chú mới phải làm như vậy?”
Thằng bé không nói gì, chỉ khẽ cười nhẹ, ngây ngô hỏi: “Đây là đâu?”
“Biệt thự anh trai chú…”
“Anh trai chú là ai?”- Thằng bé ngờ vực hỏi.
“Là chú Lục Triết Tiêu, chúng ta đã gặp ở sân bay rồi đó.”- Lục Minh Trí cần mẫn giải thích.
Thằng bé hiểu ra điều gì đó, tủm tỉm cười thốt lên: “À… chú đẹp trai.”
“Cháu đang nói chú? Không cần nịnh bợ thế đâu.”- Lục Minh Trí tự đắc.
“Không phải, là chú Triết Tiêu cơ.”- Thằng bé quỷ, một gáo nước lạnh nó hất thẳng vô mặt Lục Minh Trí.
“ Nhưng không sao, dù gì sau này cháu sẽ trở thành cháu trai chú.”
“Cháu trai sao?”- Bảo Bảo ngờ vực, gãi đầu hỏi.
Lục Minh Trí được đà hỏi: “Thế cháu có muốn chú Triết Tiêu làm bố cháu không?”
Đứa trẻ ngây ngô cười toe toét gật đầu: “Có chứ! Nếu như thế cháu sẽ dẫn chú ấy đến trước mặt đám bạn nói rằng đây là bố cháu, bọn chúng sẽ không thể nào chọc cháu là không có bố nữa.”
Lời nói khiến Lục Minh Trí có đôi ba phần thương cảm.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.