Đến năm cô tròn 18 thì bà cô cũng vì bệnh mà qua đời, đều không ngờ nhất chính là ba cô sau bao năm lại quay về đón cô như chưa có chuyện gì xảy ra khiến cô lúc đó ngơ ngác vô cùng nhưng cũng nghe theo ông ấy thậm chí sau khi về đây cô cũng được đổi tên thành Lâm Ngọc Diệp tên thật của cô
Khi về ở căn biệt thư to ấy, cô vô cùng lạc lõng vô cùng nhớ bà, cô cố gắn nhịn nhục để được học tiếp đến khi có công việc ổn định cô nhất định sẽ ra riêng, không để mẹ con cô Lâm Như ức Hi*p cô nữa
Năm nay cô đã tròn 20 cũng là lúc cô muốn rời khỏi nơi đây, vì học lực tốt nên cô đã dành được chiếc vé du học ở Pháp về ngành thiết kế ngành mà cô ao ước nhất, cố gắn để có được
Hôm nay khi Ngọc Diệp từ trường về thì đã nghe tiếng cãi vã của Lâm Như và ba cô
Lâm Như vừa thấy cô thì liền quay qua nói “ Gã nó cho anh ta đi, một nên dị hợm như hắn ai mà thèm lấy chứ ” ra là chuyện gã ai cho thiếu gia của Tần Gia nghe nói anh ta dị hợm lại còn từng bị đồn là gay, tính khí lại khó chiều Lâm Như lại ham vui chưa muốn lấy chồng sớm
Ba cô quay sang nhìn cô nói “ Ngọc Diệp! Hay là con gã vào Tần Gia nhé? ” ông ta cũng vì bất đắc dĩ vì Tần Gia giàu có nên ông mới muốn lợi dụng chút đỉnh. Tuy Lâm Thị của ông không bằng Tân Gia chỉ nhưng Lâm Thị cũng đứng thứ tư sau Tân Thị, Dư Thị và Thịnh Phát của Từ Gia ba công ty đấy chẳng thua kém gì nhau đều là những công ty nhất nhì trong và ngoài nước chỉ là tất cả đều thua Tần Thị
Ngọc Diệp vẫn một khuôn mặt, đứng đơ ra đó lên tiếng “ Không được! con vừa mới nhận được học bổng sang Pháp rồi tuần sau sẽ đi ” nói rồi Ngọc Diệp bước về phòng không ngoảnh đầu lại, cô chỉ lấy anh trai nhỏ thôi tuy cô không nhớ rõ tên anh trai nhỏ cho lắm
Ngọc Diệp vừa bước về phòng Lâm Như liền quay sang mẹ cô ta như có ý đồ gì đó còn Ba cô ta đang rất khó xử ông thương Lâm Như hơn ông không muốn gã con ông cho một người như vậy
Mẹ Lâm Như thấy chồng mình khó xử liền lên tiếng “ Cứ để Lâm Như thay nó sang Pháp học tiếp, ông cứ để Ngọc Diệp lấy thiếu gia của Tần Gia là được dù không muốn thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi ”
Lâm Như biết mẹ hiểu ý cô ta nên chỉ cần nháy mắt một cái là được, cô ta vô cùng tán thành ý kiến của mẹ cô ta, cô ta không muốn lấy một tên dị hợm đâu, cô ta còn chơi bời chưa đã nữa là..
Ba cô ta Lâm Nghị suy nghĩ một lúc những lời bà ta nói sau đó cũng gật đầu tán thành, mà không ý kiến gì “ Bà nói đúng cứ quyết định vậy đi ”
Gần đến ngày Ngọc Diệp sang Pháp thì mẹ con của Lâm Như cũng bắt đầu kế hoạch, bà ta nhờ Ngọc Diệp ra ngoài mua một ít đồ về. Ngọc Diệp cũng không nghi ngờ gì mà thay đồ rồi đi mua giúp bà ta dù sau thì ngày mai cô cũng rời khỏi đây
Ngọc Diệp vừa ra ngoài thì mẹ con Lâm Như liền vào phòng cô tìm cái học bổng mà cô được trao tặng, tìm mãi một lúc mới thấy cô để dưới tủ sâu bên trong tủ học của cô
Lâm Như vừa cầm ngấm ngía vừa nói “ Thấy rồi ” lấy xong liền về phòng chuẩn bị đồ để tối nay bay sang Pháp, đến lúc Ngọc Diệp về thì mọi người đều rất bình thường, nên cô cũng chẳng nghi ngờ gì
Đến tối vào bàn ăn thì lại chả thấy Lâm Như đâu, cô cũng không thắc mắc vì Lâm Như hay đi chơi đêm, ăn xong bữa tối liền về phòng ngủ chuẩn bị đồ
Cho đến khi cô không tìm thấy giấy xác nhận học bổng của trường học đó ở đâu cô liền tìm cả một buổi tối nhưng cũng không thấy liền xuống nhà hỏi “ Có ai thấy cái học bổng của con đâu không vậy? ”
Mẹ Lâm Như nghe thấy liền giật thót mình nhưng vẫn bình tỉnh trả lời “ Con xem kỉ xem con để ở đâu? ”
“ Tôi để trong tủ nhưng nó không cánh mà bay rồi ” Tuy không muốn nghi ngờ ai nhưng mà nếu mất nó ngày mai cô không thể sang Pháp được
Cô trong lòng vừa lo lắng vừa bực bội quay về phòng tìm kiếm tìm đến sáng vẫn không thấy nó ở đâu
Cho đến khi cô thấy mấy ngày liền Lâm Như không có ở nhà liền nghi ngờ hỏi “ Có phải Lâm Như chị ấy lấy học bổng của con rồi không? ”
Ba cô thấy vậy liền lên tiếng nói thẳng mấy ngày nay công ty xuống dốc khiến ông đau đầu không thôi nếu bây giờ gã cô cho Tân Gia thì họa may cứu vớt được “ Mày học nhiều để làm gì, chị mày nó đi học giúp mày. Ở nhà lo chuẩn bị mà gã vào Tần Gia tuần sau đấy người ta quyết định rồi ”
Câu nói khiến cô shock đến điến người, không thể tin được là Lâm Như lại trơ trẽn mượn danh của cô mà sang Pháp học như vậy, cả một ước mơ lớn lau của cô
Ngọc Diệp chỉ biết đơ người với hai hàng nước mắt rơi lã chả bước chân nặng nề quay về phòng, cô nhốt mình trong phòng cả buổi không ăn uống gì
Nhìn tấm ảnh của bà trong tay mà cô ngẹn ngào nói “ Bà đi rồi bọn họ đều ức Hi*p con ” cô ôm chân gục mặt khóc cả buổi tối
Nếu bây giờ gã vào Tân Gia sau này gặp lại anh trai nhỏ thì cô biết nói làm sau chứ, chắc anh ấy sẽ hận cô mất