Chương 65: Chơi đùa nhảy nhót
Triệu Dân Thường lập tức bị cô ta làm cho có phản ứng, thứ trong đũng quần nhô lên như một cái lều.
Má Lưu Từ Nhi đỏ ửng nhìn Triệu Dân Thường, ngượng ngùng nói: “Anh Triệu, chỗ đó của anh… có cần lau hay không?”
“Tiểu Từ Nhi, em nói xem?”
Khóe miệng Triệu Dă Thành nhếch lên một nụ cười đểu: “Em muốn lau thì lau đi, hôm nay tất cả quyền chủ động đều giao cho em.”
Vết thương trên cánh tay hắn đã dưỡng được ba bốn ngày, vết thương cũng đã đóng vảy. Chỉ cần không vận động quá mạnh thì không có gì đáng ngại.
Lưu Từ Nhi bị Triệu Dân Thường nói khiến hai má đỏ ửng, nhưng vẫn mạnh dạn ૮ởเ φµầɳ của Triệu Dă Thành ra, sau đó rất nghiêm túc dùng khăn lau, cảm giác nóng bỏng và cứng chắc từ lòng bàn tay truyền đến khiến hơi thở của cô dần dần trở nên nặng nề.
Cái gọi là “ăn rồi muốn ăn nữa”, có sự việc trải qua đến đau khổ mất hồn của đêm hôm đó, mấy ngày này trong lòng Lưu Từ Nhi luôn giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn vậy, khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cuối cùng hiểu ra là xảy ra chuyện gì. Đó là một kiểu kích động muốn vượt ngồi lên trên.
Chính vào lúc Lưu Từ Nhi thấy trái tim cuồn cuộn dâng trào như bông hoa nở rộ, đột nhiên thấy thân dưới mát lạnh. Tay trái của Triệu Dân Thường bỗng nhiên giống như con rắn luồn vào trong chiếc áo dài của cô.
“Anh Triệu…”
Lưu Từ Nhi kinh ngạc, khép chặt hai chân lại theo phản xạ.
Nhưng bàn tay của Triệu Dân Thường đã chạm được đến chỗ mà hắn muốn chạm. Trong váy lại trống không, ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ Lưu Từ cũng không mặc. Điều này không phải rõ ràng là muốn đến quyến rũ hắn sao? Hơn nữa hắn còn chưa làm gì, bên trong của cô ta đã “ướt” rồi.
“Tiểu Từ Nhi của anh lẳng lơ rồi, có phải là rất muốn ngồi lên không?”
Triệu Dân Thường vung tay chọc vào ௱ôЛƓ cong trắng mịn như bơ của Lưu Từ Nhi, miệng nói ra những lời có thể khiến người ta xấu hổ đến ૮ɦếƭ.
Lưu Từ Nhi bị hắn quất đánh vừa đau vừa sướng, ngước mắt hờn dỗi nhìn Triệu Dân Thường một chút, sau đó lại đỏ mặt, rồi thật sự dần dần ngồi vào giữa hông của Triệu Dân Thường.
“A, anh Triệu…”
Đôi mắt đẹp của Lưu Từ Nhi khép hờ, tiếng thở nũng nịu, thân dưới truyền đến cảm giác dạt dào và thỏa mãn khiến tất cả các tế bào quanh người cô đều vui sướng điên cuồng.
Triệu Dân Thường hơi híp đôi mắt phượng tà mị lại, nhìn biểu cảm mê say trên khuôn mặt của thiếu nữ trên người mình. Khoảnh khắc này, hắn cực kỳ có cảm giác có được thành tựu. Gối một tay, tiếp tục vừa nghiêm chỉnh vừa thong dong nằm, sau đó liền giống như một vị hoàng đế “cao cao tại thượng” ra lệnh: “ϲởí áօ ra!”
Nghe thấy tiếng, Lưu Từ Nhi vừa nhẹ nhàng uốn éo vòng eo, vừa nghe lời cởi dây thắt lưng của mình, cởi chiếc áo dài xuống. Ngay lập tức lộ ra cái yếm bụng thêu hình bông hoa đào lớn màu đỏ hồng.
Cô gái vùng núi không mặc áo иgự¢, bọn họ vẫn làm theo phong tục mặc yếm bụng của các cô gái Trung Quốc thời cổ đại lạc hậu xa xưa.
Có lẽ là khí hậu ở vùng đại ngàn quá tốt, иgự¢ của Lưu Từ Nhi phát triển cực kỳ đẹp. иgự¢ cỡ 36D của Lâm Sương Sương trong mắt nữ giới tuyệt đối được xem là xuất chúng. Nhưng иgự¢ của Lưu Từ Nhi lại đầy đặn nở nang hơn Lâm Sương Sương. Chỉ có điều trong ngày thường Lưu Từ Nhi luôn mặc áo rộng nên điểm này không được lộ rơ.
Bây giờ, cô chỉ mặc một cái yếm bụng dính sát vào người, điểm tự hào của cô ta lập tức được lộ ra. Hơn nữa, bởi vì cô ta quả thực còn quá trẻ, núi đôi không có chút nào cảm giác bị xệ xuống. Cả cái yếm căng phồng lên cao, dường như mọi lúc mọi nơi đều muốn nó sống động như thật. Nh́n thấy vậy, Dụς ∀ọηg trong lòng Triệu Dân Thường càng mănh liệt.
“Nảy ra cho anh!”
Triệu Dân Thường mạnh mẽ ưỡn eo, dùng lực chống đỡ Lưu Từ Nhi đang ngồi trên người hắn.
“A…”
Lưu Từ Nhi nào ngờ được Triệu Dân Thường vẫn luôn nằm dựa vào cô ta lăn qua lăn lại bỗng nhiên làm như vậy. Cô ta một chút không đề phòng, toàn bộ cơ thể được Triệu Dân Thường chống đỡ đều nhô lên không trung, sau đó lại ngồi xuống lặp đi lặp lại.
Còn núi đôi đầy đặn trước иgự¢ của cô ấy, trong giây phút cô ngồi xuống, bị chấn động giống như có hai con thỏ trắng lớn nhảy từ trong chiếc yếm đỏ hồng của cô ta nhảy ra ngoài. Trong không khí xuất hiện từng đợt rung động đong đưa, hai ภђũ ђ๏ค màu hồng hồng phía trên lại thẳng cứng.
“Oh… Chính là hình tượng này, thật sự quá đẹp! Lại lần nữa!”
Hai mắt nhìn thẳng của Triệu Dă Thành sáng rực lên, không rời mắt, kéo yếm bụng của Lưu Từ Nhi thêm lần nữa, lại mạnh mẽ ưỡn eo, khiến bộ иgự¢ trắng nơn đầy đặn chắc nịch đó lại lần nữa nẩy lên giống như vừa nãy.
“A… Anh Triệu xấu tính quá…”
Lưu Từ Nhi bị sở thích quái gở này của Triệu Dân Thường làm cho xấu hổ đến đỏ cả mặt. Nhưng vào khoảnh khắc nh́n thấy bộ иgự¢ của cô xông ra khỏi sự tù túng mà nảy lên, cô ta cũng cảm nhận được sự kích thích và phấn khích trước đây chưa từng có.
“Anh Triệu, em hát sơn ca cho anh nghe có được không?”
Lưu Từ Nhi cố hết sức phối hợp với “trò chơi nhảy nhót” của Triệu Dân Thường, mặt khác vẫn không quên tạo ra những động tác mới. Lần trước, Triệu Dă Thành chính là vô cùng thích cô hát sơn ca vào lúc này.
Quả nhiên, Triệu Dân Thường vừa nghe liền lập tức cảm thấy vô cùng thú vị gật đầu.
Lưu Từ Nhi lập tức xoay người cất lên những câu hát cực kỳ lẳng lơ: “Tiếng gọi ơi, người yêu ơi, người con gái ngày ngày đợi anh ơi. Tại sao anh vẫn còn chưa đến, người yêu ơi…”
Từ phía xa, Lâm Sương Sương từ trên núi hái thuốc trở về khi vẫn chưa đến thôn Ôn Ôn, đă nghe thấy giọng hát lẳng lơ đặc biệt của Lưu Từ Nhi.