“Ôi trời ạ, là một con sói…”
Vì Lâm Sương Sương bị Hắc Tiêu ôm trực diện nên cô có thể nhìn thấy tình hình phía sau lưng anh ta, nhảy ra từ bụi cỏ là một con sói cao chừng một mét, mồm nó ngoác rộng với hàng răng nanh sắc nhọn trắng xóa, điều đó khiến cô ôm Hắc Tiêu càng chặt hơn.
“Chị đừng sợ, nó không đuổi được em đâu.”
Hắc Tiêu không hề quay đầu mà tiếp tục chạy như điên về phía trước, nếu không phải vừa rồi vì cùng Lâm Sương Sương ℓàм тìин nên cậu tháo cung tên với dao bầu xuống đặt sang bên cạnh, vậy nên lúc phát hiện con sói thì cũng không kịp cầm lấy chúng, mà lại còn đang ôm Lâm Sương Sương, chứ không thì với cậu việc Gi*t một con sói thật là dễ như bỡn vậy.
Thế nhưng giờ ngoại trừ việc ôm Lam Sương Sương chạy trốn thì đã không còn cách nào nữa rồi.
Tốc độ chạy trốn trong rừng của Hắc Tiêu thật sự vô cùng nhanh, tựa như một chú báo, nhanh nhạy như một cơn gió, thế nên dù nhất thời không thể thoát hẳn khỏi con sói đang gào rú kia nhưng vẫn có thể giữ vững khoảng cách an toàn chừng 10 mét với nó.
Nhưng cũng vì chuyện này xảy ra quá nhanh nên Hắc Tiêu cũng không kịp ra khỏi cơ thể Lâm Sương Sương, thế nên, cho đến tận lúc này, thằng nhỏ của cậu vẫn đang chôn sâu trong cơ thể Lâm Sương Sương, thế nên theo từng bước chạy mạnh mẽ của cậu, thứ to lớn kia cũng theo đó mà ra vào một cách điên cuồng, điên cuồng hơn lúc cả hai làm trên cỏ, điên cuồng hơn bất kì lúc nào.
“Thằng ngốc này, em rút ra được không…a…”
Sự va chạm khiến đôi môi Lâm Sương Sương run lên, đôi mắt ngấn nước, tuy rằng chuyện này thật kích thích thế nhưng đằng sau còn một con sói đang đuổi theo không dứt thì lúc này bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
“…Ừ.”
Mặt Hắc Tiêu hơi đỏ lên, vội nghe lời mà rút ra.
Thế nhưng vì tư thế đang ôm chắt Lâm Sương Sương kia của Hắc Tiêu, mà chẳng mấy chốc, cái thứ không an phận kia lại chui vào lần nữa, mặt Hắc Tiêu vì ngại mà càng đỏ hơn.
Lâm Sương Sương bất đắc dĩ mà há miệng cắn nhẹ lên vai Hắc Tiêu, trách rằng: “Tập trung chạy trốn, còn chậm nữa con sói kia đuổi theo bây giờ.”
Hắc Tiêu nghe thế liền nhấc tay khiêng Lâm Sương Sương lên vai, thế thì cái “thằng nhỏ”không ngoan kia muốn chui cũng chẳng có chỗ mà chui, do không mất tập trung nên tốc độ của Hắc Tiêu lại nhanh hơn, dần dần cũng cách con sói càng lúc càng xa.
Nửa tiếng sau thì hoàn toàn cắt đuôi được con sói.
Cả hai cuối cùng cũng an toàn.
Lẽ ra thì lúc này Hắc Tiêu nên dừng lại mà nghỉ ngơi một chút, thế nhưng người trẻ tuổi thì chỉ có sức lực là không thiếu, nhất là những đứa con trai của rừng rậm, lần này chẳng cần Lâm Sương Sương bảo gì, cậu lại ôm Lâm Sương Sương chạy như bay trong rừng, mà đương nhiên là vừa chạy vừa làm.
Bởi vì cậu biết Lâm Sương Sương rất thích thế này, tính ra cậu cũng là một cậu nhóc thông minh đó.
Hành động đó khiến Lâm Sương Sương hoàn toàn quên mục đích lúc đầu mình dụ dỗ cậu, giờ phút này, trong đầu óc Lâm Sương Sương đã hoàn toàn không có hình bóng của Triệu Dân Thường, trong cô chỉ tràn đầy ý muốn ở bên Hắc Tiêu, cùng cậu trập trùng mê say, cùng cậu chạy nhảy cười vui.
Trong rừng cây yên tĩnh ấy, đã in dấu bao nhiêu bước chân, ghi lại bao nhiêu là niềm vui của họ.
Cho tới tận tối khuya, Lâm Sương Sương mới cùng Hắc Tiêu khẽ khàng mà trở về nhà, rồi từng người tự về phòng mình.
Lâm Phiên Phiên đợi mãi không thấy Lâm Sương Sương trở về nên cũng sớm mơ màng mà đi vào giấc ngủ, Lâm Sương Sương nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Lâm Phiên Phiên, cô nghĩ về sự cuồng dã vừa mới đây rồi rất lâu sau mới dần dần thi*p đi.
Mọi người đều thức dậy rất sớm, vì Triệu Dân Thường muốn đi xem mấy chỗ hồ sâu trong rừng xem liệu tỷ lệ sinh tồn của kỳ nhông có như bên ngoài đồn thổi rằng đạt hơn 90% không.
Lâm Phiên Phiên vốn không muốn đi, bởi cô cũng không muốn tiếp tục làm ở tập đoàn Triệu thị nữa, nên cũng chẳng cần nghe theo chỉ thị của Triệu Dân Thường, mà với sự có mặt của Hàn Phiêu, cô cũng chẳng sợ Triệu Dân Thường sẽ giận quá mà bỏ nàng một mình ở đây.
Thế nhưng Hàn Phiêu laị bảo chưa thấy kỳ nhông bao giờ, nghe bảo tiếng kêu của kỳ nhông lại giống như tiếng em bé khóc, thế nên anh rất muốn đi xem, Lâm Phiên Phiên nghe anh nói thế cũng thấy vô cùng tò mò liền đồng ý để Hàn Phiêu cõng nàng lên núi xem.
Lâm Sương Sương thì đeo một đôi giày thể thao đi bên cạnh Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên.
Triệu Dân Thường ở phía trước thấy vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi, như một ông lớn nằm trên ghế, tức giận quát hai anh bảo vệ đang khiêng ghế: “Đi nhanh lên, đi gì như rùa thế hả, tính lề mề tới bao giờ. Cả Sương Sương nữa, em qua đây cho anh.”