Lâm Phiên Phiên bán tín bán nghi, cô nhớ rõ lúc ở văn phòng làm việc, Triệu Dân Thường đã từng nói qua như vậy rồi, thế nhưng chuyện vừa xảy ra cách đây có mấy hôm mà hắn đã quên đi lời hứa của mình, mấy lần đã xâm phạm quấy rầy cô.
“Tất nhiên là thật rồi, cô nghĩ Triệu Dân Thường tôi là ai, tưởng tôi thích cô đến mức đó sao?”
Triệu Dân Thường liếc mắt nhìn Lâm Phiên Phiên, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, quay về với dáng điệu tổng tài tập đoàn kiêu ngạo không ai có.
“Vậy thì được, anh tài xế làm chứng giúp tôi.”
Lâm Phiên Phiên ngồi ngay ngắn vào ghế của mình, mắt không ngừng nhìn gương xe, chỉ cần Triệu Dân Thường ở đằng sau có bất kì động tĩnh gì cô lập tức thấy được, nếu như Triệu Dân Thường một lần nữa nuốt lời, thì cô chỉ còn cách nhảy khỏi xe để giữ trong sạch cho mình mà thôi.
Triệu Dân Thường ngả lưng tựa ra sau, mắt nhắm lại, quả thật là không động đến Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên từ từ bình tĩnh trở lại, yên tâm an vị.
Nhưng cô lại không hề nhìn ra, Triệu Dân Thường tuy là đã nhắm mắt lại, nhưng miệng lại nở một nụ cười tàn ác.
Vừa nãy hắn nói, hắn sẽ không động đến Lâm Phiên Phiên, trừ khi cô tự nguyện. Lời nói ấy bề ngoài là một lời hứa, nhưng thực chất lại chứa đựng một lớp nghĩa khác, đó chính là nếu Lâm Phiên Phiên tình nguyện, còn tình nguyện việc gì thì không rõ.
Tất nhiên đối với Lâm Phiên Phiên bây giờ mà nói, đánh ૮ɦếƭ cô ấy cũng không đồng ý, nhưng hắn sẽ có cách để sau này cô phải ngoan ngoãn tư nguyện mà hiến dâng đến trước mặt hắn.
“Hãy đợi đấy đi, Lâm Phiên Phiên, rồi sẽ có một ngày, Triệu Dân Thường tôi sẽ có được em.”
Triệu Dân Thường tự nhủ thầm trong lòng.
Vì xe đang đi trên đường cao tốc, tốc độ tương đối nhanh, chỉ mất một tiếng là đến thành phố bên cạnh rồi, nhưng thôn Ôn Ôn lại nằm trong rừng sâu, xe vượt núi đi qua vũng bùn, lắc lư trên xe 5 tiếng đồng hồ mới lờ mờ nhìn thấy khói bếp trên cao của thôn Ôn Ôn.
Nhưng đường vào trong hẹp quá, xe không thể nào đi vào được, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Còn Triệu Dân Thường dường như sớm đã biết được sẽ đi qua con đường đất nhỏ, nên hắn lấy cái ghế xếp dài từ cốp xe sau ra, rồi sai hai vệ sĩ, người đằng trước người đằng sau khiêng hắn lên, còn hắn chỉ cần ung dung nằm hưởng thụ là được rồi.
Thế này thì khổ cho Lâm Phiên Phiên rồi.
Chân của cô vốn dĩ đang bị thương, làm sao mà có thể đi đi lại ở đường núi này cơ chứ, chỉ mới đi bộ 10 phút, vết thương đêm qua mãi mới lành giờ lại nứt ra, máu mới rỉ ra nhuộm đỏ đôi giày trắng mà cô đang đi.
Lâm Sương Sương xót xa, thực sự muốn cõng Lâm Phiên Phiên lắm, mặc dù cô vừa ngủ mấy tiếng trên xe, nhưng Triệu Dân Thường hôm nay thực sự rất sung, cho dù có nghỉ ngơi lâu đến mấy thì hai chân cô cũng mềm nhũn không trụ vững được.
Dìu Lâm Phiên Phiên đi là cô đã gắng sức lắm rồi, làm gì có sức cõng cô ấy nữa chứ, chưa biết chừng chưa cõng lên thì cả hai đã ngã vào đống bùn rồi.
Lâm Sương Sương chỉ còn cách nhờ sự giúp đỡ của hai anh vệ sĩ còn lại, nhờ họ cõng Lâm Phiên Phiên, kết quả hai vệ sĩ giống như khúc gỗ, cứ hướng mắt về phía trước mà đi, không nói một lời nào, giống như không hề nghe thấy cô đang nói gì cũng coi như không nhìn thấy cô.
Sương Sương thở dài một tiếng, nhưng cô biết họ là vệ sĩ chuyên nghiệp, càng chuyên nghiệp càng kiệm lời, trừ khi là người họ bảo vệ, còn những người khác thì không nghe, không thấy gì.
Cuối cùng, Sương Sương chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ của Triệu Dân Thường, chỉ cần hắn mở lời, thì những vệ sĩ này se ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đáp lại lời cô, Triệu Dân Thường nhả ra 7 chữ “bảo cô ta tự đến tìm tôi.”
Lâm Phiên Phiên sau khi nghe Sương Sương nói xong, chỉ cười nhạt, gắng sức lết về phía trước.
Bảo cô đi cầu xin hắn, đừng có mơ!
Lâm Sương Sương khoanh tay đứng nhìn, cảm thấy giữa hai người họ có gì đó rất lạ, nhưng lạ chỗ nào, cô nhất thời nghĩ không ra.
Cô làm gì hay biết, trong mấy tiếng cô ngủ trên xe, Lâm Phiên Phiên đã bị Triệu Dân Thường ép từ Quỷ Môn Quan trở về như thế nào.
Lâm Phiên Phiên nghiến chặt răng, từng bước từng bước lết đi, ánh mắt quả quyết, lạnh lùng làm người khác phải kinh ngạc.
Trong lòng cô đã có quyết định, sau khi về sẽ lập tức xin nghỉ việc.
Tất nhiên bây giờ cô không thể cũng như không nên nói ra cái suy nghĩ này, bởi vì cô sợ Triệu Dân Thường sẽ tức giận mà bỏ lại cô một mình ở nơi rừng sâu hoang vắng này, đến lúc đó, cô thật sự sẽ rơi vào cảnh gọi trời trời không thưa gọi đất đất không nghe.
Tầm một giờ sau, đoàn người cuối cũng đã đặt chân đến thôn Ôn Ôn.
Nhìn phía trước có một ngôi nhà đơn sơ giản dị được bao bọc xung quanh bởi hàng rào trúc, còn có cả vật dụng đã cũ treo bên ngoài, và cả những người dân mặc khố giản dị đang bận bịu trong sân, Lâm Phiên Phiên đột nhiên có cảm giác đang được mặc những bộ quần áo lúc bấy giờ, dường như trở về cảnh núi rừng ngày xưa, trờ về thời cổ đại của loài người.