Chương 37: Không chịu buông tha
“Tiện nhân, đúng là đồ lừa gạt, còn dám nói vì công việc nên tổng giám đốc thuê cho cô căn nhà gần công ty, thì ra tất cả đều là vịn cớ, vội vàng như thế đã muốn chuyển ra ngoài ở cùng người đàn ông khác rồi, cô có còn biết xấu hổ hay không, tức ૮ɦếƭ tôi rồi, tức ૮ɦếƭ tôi rồi!
Hoắc Mạnh Lam nổi giận đùng đùng, hai mắt trợn trừng, chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà Gi*t ૮ɦếƭ Lâm Phiên Phiên, anh ta lại một lần nữa hung hãn đưa ba ngón tay vào người cô.
“A….”
Lâm Phiên Phiên cuối cùng chịu không nổi nữa, đau đớn thốt lên, cô có chút đặc biệt, vốn dĩ đã rất chặt, nay bị Hoắc Mạnh Lam тһô Ьạᴏ đưa cùng lúc ba ngón tay vào, cơn đau từ thân dưới như thể xé rách cô ra làm đôi, mồ hôi đằm đìa trên chán, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Sao vậy em yêu?”
Đầu dây bên kia Sở Tường Hùng vừa hỏi xong lập tức nhảy xuống khỏi xe.
“Không….không có gì, ban nãy chân bị va vào đồ đạc một chút….”
Lâm Phiên Phiên cắn chặt môi tiếp tục kìm nén.
“Vậy có bị thương nặng hay không? Em đừng làm bậy, anh lập tức lên đón em.”
Sở Tường Hùng nóng ruột liền muốn lao ngay vào phía khu nhà cao tầng kia.
“Đừng…”
Lần này không cần Hoắc Mạnh Lam dạy, Lâm Phiên Phiên tự mình biết phải từ chối, nếu như bị Sở Tường Hùng phát hiện cô bây giờ đang bị Hoắc Mạnh Lam ép vào tường, cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Không nghiêm trọng đâu, anh đừng lên đây, bố mẹ em bây giờ vẫn chưa muốn gặp anh….Tường Hùng, anh cứ về trước đi đã, coi như em xin anh đấy.”
Câu nói kia quá dài, Lâm Phiên Phiên vốn dĩ đã cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà nức nở.
Lúc này, Sở Tường Hùng lại nghĩ rằng là bởi vì bố mẹ của Lâm Phiên Phiên phản đối chuyện của cô ấy và anh ở bên nhau, cho nên mới buồn bã mà nghẹn ngào, lập tức liền dịu dàng dỗ dành cô:
“Được được được, anh đi, anh bây giờ lập tức sẽ đi, hôm khác chúng ta sẽ chọn một ngày đẹp, chọn mua vài món đồ đến chính thức ra mắt bố mẹ em, có được hay không?”
“….. được.”
Lâm Phiên Phiên run rẩy đáp lời
“Vậy em cúp máy trước nhé.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt van nài Hoắc Mạnh Lam giúp cô tắt điện thoại đi.
Hoắc Mạnh Lam cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhếch mép cười ác ý, tàn nhẫn rút ba ngón tay từ trong người Lâm Phiên Phiên ra, lúc này vẫn không muốn rời đi, anh ta giật chiếc điện thoại ở trước иgự¢ Lâm Phiên Phiên, hung dữ ném mạnh xuống nền đất, “bộp”một tiếng, chiếc điện chạm đất vỡ tan tành.
Lâm Phiên Phiên bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, “Mọi việc tôi đều nghe theo anh rồi, anh ấy cũng đi rồi, anh tha cho tôi đi.”
“Tha cho cô? Đây là lời nói thật lòng của cô ư? Cô nhìn ngón tay của tôi xem.”
Hoắc Mạnh Lam dơ bàn tay vừa rút ra khỏi người Lâm Phiên Phiên đến trước mặt cô, trên ngón tay dính đầy tơ máu nhàn nhạt, hơn nữa còn có rất nhiều chất ∂ị¢н инầу trong suốt.
“Mồm cô thì nói không muốn, nhưng cơ thể cô thì đang nói thật, tiện nhân, trước đây tôi không phát hiện ra cô lại nhiều nước như vậy, thực ra cô với Lâm Tinh Tinh đều cùng một giuộc, dâm đãng từ tận xương tủy, đúng không hổ là hai chị em!”
Nhắc đến Lâm Tinh Tinh, Hoắc Mạnh Lam không chịu được nghiến răng ken két, tối quá không về nhà không chỉ có mỗi mình lâm Phiên Phiên, bởi vì cả Lâm Tinh Tinh cũng không về.
Ngày trước, mỗi lần tan học, Lâm Tinh Tinh đều sẽ nhanh chóng trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, mặc đủ loại quần áo quyến rũ gợi cảm, nằm trên giường đợi anh ta, nhưng hôm qua lại là ngày đầu tiên không về nhà.
Hoắc Mạnh Lam biết anh ta hôm vì quá hung bạo đã làm Lâm Tinh Tinh sợ rồi, bất cứ người phụ nữ nào bị đàn ông điên cuồng làm tới mức máu chảy thành dòng, hôn mê bất tỉnh, trong tiềm thức đều sẽ sinh ra sợ hãi người đàn ông đó.
Trong vòng một đêm, căn phòng thiếu mất hai người phụ nữ để anh ta làm càn, hôm qua Hoắc Mạnh Lam nhất định là đã trải qua một đêm cáu gắt bực dọc!
“Anh….khốn nạn…. bỏ tôi ra…”
Lâm Phiên Phiên bị anh ta nói thế thig lắc đầu nguầy nguậy.
Không phải, cô và Lâm Tinh Tinh không giống nhau, cơ thể của cô chỉ dành cho người đàn ông mà cô yêu, chắc chắn là từ sau khi ở cùng với Tường Hùng, cơ thể của cô đột nhiên lại nhạy cảm khác thường, đừng nói đến bị Hoắc Mạnh Lam trêu đùa, chỉ cần để cô xem qua bức ảnh hay tiểu thuyết người lớn, cô đều không kiểm soát được mà trống иgự¢ đập liên hồi, mặt mày nóng bừng.
“Đêm trước một chút quá nhanh như vậy, chắc hẳn cô vẫn chưa thật sự nếm mùi lợi hợi của tôi, bây giờ, tôi sẽ để cô hiểu rõ một cách chính xác.”
Hoắc Mạnh Lam khinh mạt sự bất mãn và van vài trong mắt Lâm Phiên Phiên, “roẹt” một tiếng tự kéo khóa quần của mình xuống, giải phóng Dụς ∀ọηg sớm đã lớn dần lên bên trong.
“A đừng….”
Lâm Phiên Phiên vừa nhìn thấy hành động kia của Hoắc Mạnh Lam liền sợ tới mức kêu thét lên, cơ thể nãy giờ bị giữ chặt không chút vẫy vùng, phút chốc dùng mọi sức lực có để thoát ra.
Hoắc Mạnh Lam không thể nào ngờ được trong thời khắc mà anh ta sắp đạt được mục đích thì lâm Phiên Phiên lại dở trứng, tuột một tay thì không sao, đằng này bất ngờ hai tay Lâm Phiên Phiên đều dứt ra được khỏi sự khống chế từ tay trái của hắn.