Không phải vì giọng nói đó làm cô đau lòng khổ sở, mà là ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.
Mà trong một căn phòng khác, ông bà Lâm vốn đã ngủ say cũng bị đánh thức.
"Ây da, ông già, ông coi thử con gái rượu mà ông nuôi đó, nửa đêm canh ba đến nơi rồi còn ђàภђ ђạ người ta, kêu lớn tiếng như vậy, cũng không sợ hàng xóm nghe được, nó còn biết xấu hổ hay không đây!"
Bà Lâm bị tiếng kêu của Lâm Tinh Tinh làm cho đỏ bừng cả mặt, cả người nóng lên.
Theo bản năng bà lại cho rằng là Lâm Phiên Phiên đang kêu, bởi vì dù thế nào bà cũng không nghĩ được rằng Lâm Tinh Tinh lại bò lên giường anh rể.
Ông Lâm cũng nghe mà lúng túng không thôi: "Ngủ đi ngủ đi, chuyện bọn trẻ chúng ta bớt quan tâm thôi, huống chi đó còn là loại chuyện phòng the này."
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng lại đang thấy lạ, Lâm Phiên Phiên do một tay ông nuôi lớn, đứa bé đó luôn luôn bảo thủ rụt rè, làm sao đêm nay lại... cởi mở như thế chứ?
Bà Lâm sao còn ngủ nổi chứ, Dụς ∀ọηg cả người bà đều bị Lâm Tinh Tinh kêu ra luôn rồi, đẩy ông bạn già bên cạnh một cái, xấu hổ nói: "Ông già, ông xem... chúng ta hình như cũng tầm một tháng chưa làm chuyện này rồi, chi bằng bây giờ chúng ta cũng..."
"Chuyện này... không ổn đâu, để bọn trẻ nghe thấy thì không tốt."
Ông Lâm vội vàng lắc đầu.
"Bọn chúng sao còn có thể nghe thấy được chứ, không nghe thấy chúng nó đang làm đến mức khí thế ngất trời sao, đến đây đi!"
Bà Lâm nói vừa xong, bèn chui vào trong chăn.
"Từ từ đã từ từ đã, cũng đã là bộ xương già rồi mà vẫn gấp gáp như thế..."
Ông Lâm khổ sở liên tục kêu khẽ.
Tuy đã cố ý đè nén động tĩnh của hai ông bà xuống rất thấp rồi, nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn loáng thoáng nghe được.
Lập tức, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Lúc này, cha mẹ cũng tới góp vui, đúng thật là.
Lâm Phiên Phiên bọc chăn đơn, mở tủ quần áo ra, trốn vào, âm thanh tuy nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn có phần lọt vào tai.
Lúc này, Lâm Phiên Phiên lại nghĩ tới Tường Hùng, người đàn ông dịu dàng đẹp đẽ kia.
"Lúc này, không biết anh ta đang làm gì?"
Lâm Phiên Phiên co người trong tủ treo quần áo, trong đầu nhớ lại từng chút một cảnh cô và Sở Tường Hùng điên cuồng quấn quýt si mê một ngày một đêm kia, ở sâu trong nội tâm, nỗi nhớ Sở Tường Hùng lại càng ngày càng sâu.
Một đêm này, Lâm Phiên Phiên cơ bản không hề ngủ, nửa đầu là vì bị Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh ђàภђ ђạ, nửa sau... khuôn mặt của Sở Tường Hùng luôn lượn quanh trong đầu cô, cô căn bản không tài nào ngủ nổi.
Mà tình huống này, ba ngày liên tiếp đều là như vậy.
Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh hàng đêm ђàภђ ђạ ở ngay phòng bên cạnh, làm cho cô không thể ngủ được, cuối cùng bà Lâm cũng không chịu nổi, ban ngày rốt cuộc tìm Hoắc Mạnh Lam và Lâm Phiên Phiên nói chuyện, muốn hai người bọn họ chú ý nhỏ giọng một chút.
Hoắc Mạnh Lam liên tục cười theo, gật đầu đáp ứng.
Lâm Phiên Phiên lại chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không thể vạch trần.
Cô sợ cha mẹ biết sẽ không chịu nổi sự đả kích này, hơn nữa bà Lâm có bệnh tim.
Ngày thứ tư, tiếng ՐêՈ Րỉ tiêu hồn ở cách vách lại vang lên lần nữa, Lâm Phiên Phiên không thể nhịn được nữa, thay quần áo, cầm túi xách lên, tông cửa xông ra.
Nếu hai người bọn họ thích làm như thế, vậy cô để dành khoảng trống cho bọn họ là được.
Nhưng bước đi vô định trên đường lớn, Lâm Phiên Phiên lại không biết mình nên đi đâu.
Móc điện thoại ra, Lâm Phiên Phiên chỉ đành gọi điện cho bạn thân của cô là Lâm Sương Sương.
"Alo, Phiên Phiên, tìm tớ có chuyện gì?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Sương Sương, chỉ là âm thanh xung quanh có vẻ rất ồn ào.
"Sương Sương, tớ không có chỗ để đi, tớ đến nhà cậu ở một đêm có được không?"
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Sương Sương, mũi Lâm Phiên Phiên nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
"Á? Nhưng tớ giờ không có ở nhà, tớ... tớ theo tổng giám đốc ra ngoài..."
Lâm Sương Sương khổ sở nói.
"Vậy... vậy thì thôi đi, kỳ thực tớ cũng không có chuyện gì, mọi người tiếp tục đi!"
Vừa nghe thấy mình quấy rầy chuyện tốt của người ta, Lâm Phiên Phiên vội vàng cúp điện thoại.
Ôm điện thoại bất lực ngồi xổm xuống đất, Lâm Phiên Phiên thật sự rất nhớ, rất nhớ Sở Tường Hùng.
Đáng tiếc, lần trước lúc Sở Tường Hùng hỏi cô số điện thoại di động, cô lại cho người ta một dãy số giả, không biết anh có đi tìm cô hay không, cho dù có tìm, cũng chắc chắn không tìm được cô.
Nếu anh không tìm được cô, vậy để cô đi tìm anh!
Ý tưởng này vừa lóe lên, Lâm Phiên Phiên cũng không còn do dự nữa, đón một chiếc taxi, trong lòng thấp thỏm bất an đi tới nơi đốt tiền lớn nhất, xa hoa nhất thành phố B - bar FLub ASN!
Ngày đó, Lâm Phiên Phiên gọi cuộc điện thoại tìm trai bao buổi đêm kia chính là gọi tới FLub ASN này, đã đến lúc này mà Lâm Phiên Phiên vẫn cho rằng Sở Tường Hùng là trai bao của quán bar FLub đó...
Bar FLub ASN là khu vực chuyên cung cấp cho đám thượng lưu để vui vẻ đùa giỡn, trang hoàng xa hoa, quy mô hùng vĩ, rửa chân, xoa Ϧóþ, karaoke, DJ tiếp rượu, phục vụ cả việc ngủ cùng!
Lâm Phiên Phiên lần đầu tiên đến loại FLub tràn ngập Dụς ∀ọηg và trụy lạc này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm hỏi người phục vụ nghênh đón cô: "Tôi muốn tìm... Sở Tường Hùng!"