Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu - Chương 11

Tác giả: Bổ Thiểu Kiết

Chương 11: ℓàм тìин nhân của tôi đi

Vẻ mặt Lâm Phiên Phiên trở nên khó xử, nhưng nghĩ kỹ lại thì đây là một phần công việc của mình, cô cắn chặt răng rồi dè dặt đi đến gần Triệu Dân Thường.
Ai biết được rằng cô vừa mới đến gần thì cánh tay dài của Triệu Dân Thường đã giơ lên kéo cô vào lòng, khiến cô ngã ngồi lên đùi anh ta.
“A...”
Lâm Phiên Phiên sợ hãi hét lên muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích!”
Triệu Dân Thường giữ chặt cái eo thon thả của Lâm Phiên Phiên ấn xuống, lập tức khiến phần thân dưới của hai người bị lực ép xuống càng sát nhau hơn.
“Tổng giám đốc... đừng như vậy, tôi... tôi có chồng chưa cưới rồi...”
Lâm Phiên Phiên vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cô cũng chỉ đành nín nhịn không dám nổi giận.
“Thế thì làm sao? Không phải Sương Sương cũng đã có bạn trai rồi sao?”
Triệu Dân Thường kề miệng đến gần cổ Lâm Phiên Phiên, ma sát trêu đùa cô một hồi.
“Đừng động vào tôi!”
Cuối cùng thì Lâm Phiên Phiên cũng không thể chịu đựng được nữa, cô giơ tay lên tát Triệu Dân Thường “bốp” một tiếng chói tai.
Bị tát cho một phát nên Triệu Dân Thường ngây người ra, Lâm Phiên Phiên cũng bị hành vi kích động của mình dọa cho ngớ người.
Chẳng hiểu sao kể từ khi tiếp xúc da thịt với Sở Tường Hùng xong, cô luôn cảm thấy rất phản cảm khi có người đàn ông khác động chạm vào người mình, sáng nay lúc Hoắc Mạnh Lam động tay động chân với cô đã khiến cô cảm thấy buồn nôn lắm rồi, bây giờ lại đến lượt tên Triệu Dân Thường này, cô thực sự rất kích động nên không thể khống chế được bản thân mà tát cho anh ta một bạt tai, hơn nữa sức của cái bạt tai ấy còn rất mạnh.
Lúc Lâm Phiên Phiên cho rằng Triệu Dân Thường sẽ nổi trận lôi đình thì Triệu Dân Thường đột nhiên cười phá lên rồi nhìn Lâm Phiên Phiên chằm chằm nói: “Cô thực sự không hề rung động vì tôi dù chỉ một chút hay sao?”
Lâm Phiên Phiên ngớ ra một lúc rồi nghiêm túc lắc đầu nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, lúc nãy tôi thực sự không cố ý muốn đánh anh đâu, anh rất tài giỏi, thực sự rất tài giỏi, dường như tất cả các nhân viên nữ trên dưới trong công ty đều bị anh mê hoặc cả rồi, đương nhiên tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, nhưng tôi đã có chồng chưa cưới rồi, tôi là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, cả đời này tôi cũng chỉ chấp nhận một mình anh ấy thôi.”
Lúc này, Lâm Phiên Phiên chỉ có thể lấy Hoắc Mạnh Lam ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
“Hay, hay cho câu ngưỡng mộ, hay cho câu tư tưởng bảo thủ.”
Triệu Dân Thường lắc đầu cười: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có đồng ý ℓàм тìин nhân của tôi hay không?”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu không hề do dự.
Trong đầu Triệu Dân Thường lại một lần nữa bị cảm giác thất bại đả kích nặng nề, hắn nới lỏng tay bỏ Lâm Phiên Phiên ra rồi nói: “Được rồi, vậy thì sau này cô cứ làm cho tốt chức thư ký trưởng của cô đi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng cô nhất định phải lấy thành tích cho tôi xem, nếu không tôi đành phải đổi một thư ký trưởng khác ngoan ngoãn biết nghe lời hơn mà thôi.”
Lâm Phiên Phiên vừa được thả ra thì đã vội vàng nhảy ra khỏi đùi của Triệu Dân Thường, cô nghĩ mình nhất định sẽ bị đuổi thẳng cổ nhưng không ngờ Triệu Dân Thường vẫn còn muốn cô tiếp tục làm công việc của mình, nên cô vội vàng cúi đầu xuống cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ!”
“Được rồi, cô đi ra ngoài đi, nhớ kỹ, lần sau lúc vào nhớ phải gõ cửa!”
Triệu Dân Thường phất tay nói.
Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần tổ của mình, nhưng đối với Triệu Dân Thường mà nói thì chỗ hoa cỏ quanh tổ lại không muốn như vậy, cho ai ăn mà không phải ăn đây?
Cho nên những nhân viên nữ trong công ty chỉ cần bằng lòng chủ động hiến thân, còn hắn để mắt đến ai thì sẽ thu nhận hết mà không hề do dự, nhưng tuy hắn phong lưu mà lại không hạ lưu, nếu như người đó không bằng lòng thì hắn cũng không ૮ưỡɳɠ éρ, giống như Lâm Phiên Phiên bây giờ vậy.
“Vâng!”
Lâm Phiên Phiên giống như vừa nhận được đại xá nên xoay người đi ra, chỉ là lúc cô kéo cửa phòng làm việc ra thì đằng sau truyền đến giọng nói của Triệu Dân Thường: “Gọi Mễ Lạc vào đây cho tôi!”
Lâm Phiên Phiên đỏ mặt rồi gật đầu như có như không, sau đó rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Động não một chút cũng có thể nghĩ ra lúc này Triệu Dân Thường cho gọi Mễ Lạc trẻ trung xinh đẹp vào phòng làm việc là có ý gì!
Trong lòng Lâm Phiên Phiên không ngừng toát mồ hôi lạnh vì Mễ Lạc, nhưng cô lại không biết rằng những gì cô lo lắng thực sự là quá thừa rồi, bởi vì Mễ Lạc vừa nghe tổng giám đốc gọi cô ta thì vẻ mặt lập tức trở lên hớn hở vui mừng như trúng giải thưởng năm triệu vậy, sau đó chạy như bay vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nhiêu Ninh thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm tỏ vẻ cô ta không cam lòng và oán hận, dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà người được gọi lại là Mễ Lạc?
Rõ ràng là cô ta dùng kế để phá hỏng chuyện tốt giữa tổng giám đốc với Lâm Sương Sương cơ mà, nhưng sao người được lợi lại là Mễ Lạc.
Rõ ràng tính toán từ đầu đến cuối, cuối cùng lại làm lợi cho người khác, suýt chút nữa Nhiêu Ninh đã cắn nát hết cả hàm răng.
Nhìn thân hình kiều diễm của Mễ Lạc chạy như bay vào trong, Lâm Sương Sương lại cúi đầu xuống nản lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên toàn là vẻ oán hận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc