Cuộc gọi bất chợt của Tần Khiêm khiến cho Phương Hân bất ngờ vô cùng, giờ anh ấy còn nói tan làm sẽ tới đón cô, cô càng thêm hoang mang.
Ngẩn người một lát, cô mới miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy được, để em nhắn tin gửi địa chỉ cho anh!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phương Hân mới ngồi xuống bàn làm việc của mình, nghĩ đủ lí do vì sao Tần Khiêm lại biết số điện thoại của cô, vì sao anh lại nói khi tan sẽ tới đón cô.
Khi còn học cấp ba, cô cũng như bao nữ sinh khác, vô cùng cảm mến anh.
Anh thi thoảng cũng hay giúp đỡ cô, nhưng cũng không được gọi là bạn bè thân thiết.
Rốt cuộc Tần Khiêm có mục đích gì chứ, hay chỉ đơn giản là...!anh luôn coi cô là bạn bè thôi?
Phương Hân lại thở dài, đột nhiên có tiếng 乃út gõ gõ lên bàn cô.
Cô giật mình ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Phong Duật Thần đang đứng trước mặt mình.
Nét mặt anh sa sầm, bất mãn:
- Trong giờ làm việc không được phép nghe điện thoại riêng tư.
Lần đầu nhắc nhở, lần hai sẽ trực tiếp trừ vào lương tháng này.
Phương Hân chỉ đành nghe lời, cất điện thoại đi.
Hôm nay Phong Duật Thần cứ là lạ, cô thật không dám chọc tức anh.
Dù cho cô có ấm ức nhưng cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng, chửi thầm anh trong lòng.
"Phong Duật Thần thối tha, khi nãy còn nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, bây giờ ở đó mà cấm điện thoại riêng tư.
Vô lí hết sức."
Khuôn mặt bất mãn không phục của Phương Hân đã hiện rõ lên khuôn mặt của cô, cô muốn giấu cũng không giấu được.
Nhìn biểu cảm này của cô, Phong Duật Thần khẽ nhếch môi cười một cái.
Hôm nay Phong Duật Thần không nghĩ là Phương Hân sẽ bất ngờ đi làm lại như vậy, cảnh tượng khi nãy cũng không phải là anh cố tình để cô nhìn thấy.
Đột nhiên Vương San xuất hiện trước mặt anh, chính anh cũng rất bất ngờ.
Nhưng mọi chuyện đã là quá khứ rồi...!
Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện anh theo đuổi Phương Hân là thật, anh đang rất nghiêm túc.
Phải làm thế nào cô mới chịu mở lòng mình đây?
- E hèm, tập trung làm việc đi.
Không được phép nghĩ xấu về tôi!
Câu nói này của Phong Duật Thần khiến cho Phương Hân kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh, nhưng nhanh chóng cô cũng cúi đầu xuống, mím môi.
Người đàn ông này, không ngờ lại đoán được suy nghĩ của cô, thậm chí còn muốn kiểm soát cô.
Cô thật muốn tránh xa anh, càng xa càng tốt mà thôi.
Vì cớ gì mà anh lại bất chợt xuất hiện trong cuộc sống của cô, khiến cho cô cảm giác lòng mình rối bời thế này?
Phương Hân không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ biết giữ im lặng.
Mà Phong Duật Thần cũng chủ động buông tha cho cô, quay về bàn làm việc của mình.
...!
Việc mà Phong Duật Thần giao cho Anna điều tra kẻ đã tung tin đồn không hay về anh và Phương Hân giờ đã có kết quả.
Người sử dụng nick ảo đó không ai khác chính là Hà La.
Cô ta đã bị sa thải thẳng, thậm chí cơ hội thanh minh còn không có.
Nhân viên trong công ty lại bắt đầu xì xào, tưởng Hà La tốt đẹp lắm, không ngờ cũng thủ đoạn như thế thôi.
Mọi chuyện diễn ra nhanh quá khiến cho Hà La còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Bình thường thì việc dùng nick ảo để đăng những bài viết như thế đều không có ai rảnh rỗi mà đi điều tra ngọn ngành cả.
Không ngờ Phong Duật Thần lại khác.
Anh làm vậy là vì muốn bảo vệ danh dự cho Phương Hân sao?
Hà La không phục, cô ta liên tục giãy giụa khi bị bảo vệ lôi ra ngoài:
- Tôi muốn gặp Phong tổng, tôi muốn biết rốt cuộc tôi thua kém Phương Hân ở điểm nào chứ? Mau thả tôi ra...!
Nhưng đối với những lời này của Hà La, Tống Ôn còn không để vào tai.
Anh ta chỉ lạnh lùng nói:
- Phong tổng trước giờ rất ghét những người phụ nữ không biết điều như cô.
Còn giờ thì cút đi được rồi đó.
Thật là to gan hết sức, dám chụp ảnh của Phong tổng rồi đăng lên mạng, tung tin đồn linh tinh ư? Đúng là ngu xuẩn!
Lương Thành nhìn Tống Ôn tuyệt tình với phụ nữ như vậy, chỉ thầm lắc đầu cảm thán.
Nhưng anh ta vẫn đồng tình với Tống Ôn một câu:
- Ngu xuẩn!
Vài tiếng sau...!
Ở bên trong phòng làm việc của Phong Duật Thần, Phương Hân đương nhiên vẫn chưa hề hay biết chuyện của Hà La.
Cô vốn không quen Hà La, chỉ biết cô ta là trưởng phòng mà thôi.
Đương nhiên cô sẽ không lường tới chuyện cô ta chính là người chụp ảnh rồi tung tin đồn.
Tin nhắn báo cáo đã xong việc của Anna gửi tới, Phong Duật Thần đọc xong lại đặt điện thoại vào chỗ cũ, nét mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Ngước lên nhìn đồng hồ thì đã sắp tới giờ tan làm rồi, nghĩ tới việc Phương Hân chuẩn bị đi gặp người đàn ông khác, Phong Duật Thần lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc anh cũng cất lên một câu:
- Hôm nay em phải ở lại tăng ca!
Phương Hân đang tập trung vào công việc của mình, khi nghe câu này cô lập tức khựng lại.
Gì chứ, Phong Duật Thần thế mà lại bắt cô tặng ca? Rõ ràng anh ta đang cố tình ức Hi*p người quá đáng mà:
- Phong tổng, lát nữa tôi có hẹn, thật sự không thể tăng ca được.
Phương Hân dứt khoát từ chối, ngữ điệu cũng có chút bực bội.
Có điên hay không mà bảo cô ở lại tăng ca chứ? Công việc cũng không quá nhiều mà, chắc chắn là Phong Duật Thần cố tình.
Có phải thấy cô nhượng bộ nên anh ta càng thêm lấn tới đúng không?
- Cuộc hẹn kia quan trọng hay công việc của em quan trọng? Nên nhớ, tôi mới là sếp của em, mệnh lệnh của tôi, em không có quyền chối cãi.
Phong Duật Thần híp mắt lại nhìn Phương Hân, không nhanh không chậm mà tuôn ra từng câu chữ sắc bén.
Đây chính là mệnh lệnh không cho phép cô có thể từ chối được, nếu không...!hậu quả cô tự chịu..