Duẫn Hạo đặt cô xuống giường, chế độ đèn ngủ trong phòng tự động bật lên khi nghe khẩu lệnh của anh, xung quanh lập tức chìm trong ánh sáng dịu nhẹ.
Nằm trên giường, Diệp Liên hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh. Chỉ vài động tác đơn giản, anh đã lột sạch quần áo trên người. Khi áo ngủ rơi xuống đất, Diệp Liên nhìn thấy dáng người khỏe mạnh và đường cong quyến rũ bên hông anh, cô bất giác che lấy mặt mình, xấu hổ không nói nổi.
Duẫn Hạo bò lên giường, hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, bàn tay bắt đầu мơи тяớи lấy da thịt của Diệp Liên. Anh kéo tay cô ra, hôn lên môi cô. Ban đầu còn có chút nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng khi anh kéo được quần áo cô xuống để lộ những đường cong trên cơ thể và hai bầu иgự¢ cao ngất, anh mất bình tĩnh.
Trước иgự¢ đột nhiên truyền đến cảm giác bị ʍúŧ mạnh vào làm Diệp Liên kêu khẽ một tiếng, đầu lưỡi ấm nóng lướt qua điểm nhạy cảm trên иgự¢ cô, không ngừng đảo quanh qua lại.
“Anh, hư hỏng…”
“Hư hỏng? Anh chỉ hư hỏng với mình em.”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong căn phòng kín, Diệp Liên như bị trầm mê bởi chất giọng quyến rũ này của anh. Một bên иgự¢ bị đầu lưỡi anh trêu đùa, một bên kia bị bàn tay thon dài xoa nắn. Cơ thể cô nhanh chóng có phản ứng, dưới thân tràn ra chất dịch, cảm giác như thể lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Duẫn Hạo vuốt ve đường hông xinh đẹp và phần ௱ôЛƓ đàn hồi của cô, anh dùng môi hôn khắp cơ thể bé nhỏ đang run rẩy rất khẽ của cô. Mỗi một động tác đều như đang đốt lửa, Diệp Liên mơ màng chìm vào trong sự khiêu khích ấy.
Một ngón tay cho vào trong cơ thể Diệp Liên, cô căng thẳng đến nỗi khít chặt ௱ôЛƓ.
“Không, từ từ đã!”
Diệp Liên tỉnh táo lại trong phút chốc, nhưng Duẫn Hạo không cho cô cơ hội chối từ, anh vuốt ve dưới thân cô, dùng môi chặn lại tiếng kêu phản đối của cô.
Dị vật vừa tiến vào cơ thể lập tức làm cô thấy đau và khó chịu mà ngọ nguậy thân thể, Duẫn Hạo ૮ưỡɳɠ éρ cắm sâu ngón tay vào trong, giúp cô làm quen với việc này. Dưới thân anh đã căng đau, không thể chịu được quá lâu, anh muốn xông thẳng vào nơi ẩm ướt ấm áp của cô.
“Liên Liên, cho anh!”
Giọng của Duẫn Hạo khản đặc vì lây nhiễm tình dục, anh út ngón tay ướt đẫm ra, cắn vỏ bao cao su rồi đeo nó vào. Động tác của anh liền mạch và nhanh chóng như thể sắp không chờ được, cô chỉ có thể ngượng ngùng nhắm chặt mắt, phó thác hết thảy cho anh.
“Không sao đâu, anh đã tìm hiểu rất kỹ rồi, sẽ không đau!”
Người nào đó bắt đầu dụ dỗ để cô bớt căng thẳng, anh chen vào giữa hai chân cô rồi bắt đầu trò chuyện đánh lạc hướng:
“Em sợ à?”
“Có, em sợ lắm.” Diệp Liên có chút rưng rưng nhìn anh, ai mà không sợ khi phải đối mặt với chuyện này chứ? Cô sắp khóc mất, nhưng trong nỗi sợ còn xen lẫn chút mong chờ.
Hai cơ thể nóng hừng hực kề sát vào nhau, Duẫn Hạo nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nói:
“Tin anh, anh chắc chắn sẽ không làm em đau.”
Nói rồi, Diệp Liên chỉ mới gật nhẹ đầu thì dưới thân đã cảm giác có thứ gì đó cứng rắn cọ qua cọ lại, kế tiếp, hai cánh hoa bị khai mở, hạ thân Duẫn Hạo trực tiếp cắm thẳng vào trong.
“Đau… ưm…” Diệp Liên mới kêu lên đã bị môi anh chặn lại.
Cô đau đến nỗi co rút mạnh làm Duẫn Hạo suýt thì bắn ra, anh cố gắng kiềm chế bản thân, hít một hơi thật sâu rồi liên tục ʍúŧ lấy đầu lưỡi của cô.
Nước mắt tràn ra, Diệp Liên đau phát khóc. Cơ thể hai người vốn chênh lệch nhiều, của anh lại vừa to vừa dài, đâm chưa đến hai phần ba đã đủ khiến cô thấy nơi đó căng đầy.
Cô cố gắng lắc đầu ý bảo mình không muốn, nhưng Duẫn Hạo bị bao quanh bởi sự mềm mại khó tả, làm sao còn có thể tha cho cô?
Hông mạnh mẽ đẩy tới trước, đem hạ thân hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của Diệp Liên. Giờ phút này, hai người họ chính thức kết hợp.
Diệp Liên ngửa đầu kêu lên:
“Đau quá, anh gạt em, oa, đau đau đau, đau quá đi mất!”
Cô chỉ cảm thấy nơi đó như bị rách mất, cảm giác khi bị xỏ xuyên qua cơ thể thật chẳng dễ chịu chút nào, cô chỉ mong anh mau chóng lấy thứ cứng rắn bên trong người mình ra. May mắn lúc anh vào trong thì không di chuyển, nếu không cô sẽ khóc càng to hơn.
Duẫn Hạo một bên vừa kiềm chế bản thân vừa phải săn sóc xoa xoa tóc và hôn cô:
“Không đau, lát nữa sẽ không đau.”
Anh nói rồi bắt đầu di chuyển hông, miệng thì hứa và đảm bảo không làm đau cô, nhưng thân thể rất thành thật.
Diệp Liên thở gấp mấy hơi, hai chân bị mở rộng. Cô không còn sức mà phản kháng, cũng biết rằng phản kháng vô hiệu, chỉ có thể nức nở thành tiếng.
Âm thanh ấy như một loại thuốc kích thích khiến Duẫn Hạo chìm đắm, hạ thân căng trướng liên tục đâm vào rồi rút ra giữa nơi tư mật của cô. Một vệt máu tươi cuốn theo rơi xuống ga trải giường, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc. Hai cơ thể không ngừng va chạm theo nhịp, Diệp Liên dần quen với việc bị anh ma sát nơi đó, không còn thấy quá đau nữa.
“Ngoan lắm.”
Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, khiến cô xấu hổ phải dùng tay che lại.
“Anh đừng nhìn em nữa.”
Hông của anh liên tục đẩy tới trước, mỗi lúc một nhanh và có tiết tấu hơn, mồ hôi thấm ra trên trán, anh nói:
“Anh thích nhìn.”
Nhìn cô hoàn toàn thuộc về anh, nhìn thấy cô nằm dưới thân anh ՐêՈ Րỉ kích tình. Anh ôm chặt lấy người dưới thân, dùng sức va chạm khiến cô không chịu nổi mà rơi nước mắt.
“Đừng, dừng một chút, em ૮ɦếƭ mất…”
Theo sau âm thanh cầu xin của cô là một loạt tiếng cơ thể va chạm, Duẫn Hạo càng ngày càng тһô Ьạᴏ, có chút xu thế mất kiểm soát. Diệp Liên bị anh kéo lấy hai chân đặt lên vai mà giật mình.