“Mày nói bậy cái gì đó?” Phương Ngọc hoảng hốt.
“Cô có thai rồi.”
Diệp Liên thẳng thừng cho Phương Ngọc một nhát chí mạng, có thai con của người đàn ông nào cũng không rõ, làm sao mà cô ta chịu nổi cú sốc ấy?
Hai mắt của Phương Ngọc trợn trừng lên, vẻ mặt hoang mang tột độ:
“Không, mày nói dối! Sao tao có thai được chứ?”
Không không không, chuyện này chắc chắn là do Diệp Liên dựng lên để trêu đùa cô ta! Mặc dù những ngày đầu không có biện pháp an toàn, nhưng lần sau đó cô ta có uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, chẳng lẽ xui xẻo đến mức một lần đã dính? Vậy nghĩa là đứa con này rất có thể của người chủ trọ kia?
Phương Ngọc ôm chặt lấy đầu mình, xung quanh như vang lên trăm ngàn tiếng kêu gào của bản thân, cô ta la hét:
“Không, không thể nào! Aaaa! Khốn kiếp!”
Nắm lấy dây truyền dịch bên tay, cô ta dùng sức kéo chúng ra khiến máu văng tung tóe, sau đó nhào về phía Diệp Liên như phát điên:
“Mày nói dối! Con khốn này! Tao phải Gi*t mày!”
Bác sĩ không nói hai lời đi lên chặn lấy hai tay Phương Ngọc, sau đó nhanh chóng tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần và giải thích với Diệp Liên:
“Nếu quá kích động sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng của cô ấy.”
“Xin lỗi.”
Diệp Liên vừa rồi không hề sợ hãi, chỉ nói hai từ này vì đã làm một bà bầu tức đến mức mất đi lý trí. Cô nhìn Phương Ngọc đã xụi lơ trong vòng tay bác sĩ, dặn dò:
“Khi Phương Ngọc tỉnh dậy, phiền chú nói với cô ta từ nay về sau cháu và cô ta không còn thù hận gì nữa, ba cái tát vừa rồi xem như món quà chia tay.”
Đó là lần cuối cùng Diệp Liên nhìn thấy Phương Ngọc, cô không bao giờ muốn gặp lại người con gái này, cũng không quan tâm mai sau cô ta ra sao. Ba cái tát có lẽ quá nhẹ nhàng cho Phương Ngọc, nhưng đối với người kiêu ngạo như cô ta thì bị Diệp Liên đánh và sỉ nhục, bị phát hiện mang thai con hoang còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần những màn tra tấn. Đó là sự nhục nhã đến tận xương tủy trước kẻ thù của mình!
…
Diệp Liên không biết Phương Ngọc đã rời khỏi Hoắc gia từ bao giờ, cô bắt đầu đi học trở lại, cùng Duẫn Hạo đến trường, vừa học hành chăm chỉ vừa hẹn hò vui vẻ. Môi trường đại học khác xa trước kia, cởi mở hơn, thú vị hơn, có rất nhiều người hiểu chuyện.
Bởi vì ngoại hình xinh xắn, Diệp Liên vừa mới tham gia câu lạc bộ du lịch đã được săn đón vô cùng. Câu lạc bộ này có hai mươi ba thành viên, mười tám nam sinh viên, tính cả Diệp Liên thì mới được có năm bạn nữ. Ngày họp đầu tiên, Diệp Liên liền thắc mắc:
“Xin lỗi vì hỏi câu này, nhưng sao câu lạc bộ của chúng ta chỉ toàn nam vậy?”
Một cô gái cười giải thích:
“Không chỉ riêng câu lạc bộ này đâu, mà cả trường chúng ta đều là dương thịnh âm suy.”
“À?” Diệp Liên ngạc nhiên. “Nhưng lý do là gì?”
Trưởng câu lạc bộ là một nam sinh viên, cậu ta thở dài một hơi rồi giải thích:
“Trường này dành riêng cho con cháu thượng lưu, mà trong giới này vốn trọng nam khinh nữ, nhiều người chỉ thích đẻ con trai đầu lòng thôi. Kết quả là khi siêu âm ra con gái, họ sẽ bỏ cái thai đi. Tỉ lệ nam nữ dần dần chênh lệch như hiện tại.”
Diệp Liên không quá ngạc nhiên nữa, nếu là trước kia chắc cô sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng bây giờ cô đang dần quen với những tư tưởng cổ hủ này. Chỉ có thể chịu đựng mà không thể thay đổi được gì.
Tan tầm, mọi người cùng nhau bàn xem kỳ tới sẽ tổ chức đi đâu chơi. Diệp Liên nói có việc cần về sớm, ôm lấy túi xách tạm biệt họ.
Một nam sinh viên thấy cô đi thì tiếc nuối đuổi theo, nói:
“Tôi đưa cậu ra cổng trưởng nha.”
“Không cần đâu.”
Diệp Liên lập tức từ chối, bởi vì người đến đón cô sẽ ghen đó.
Chàng trai kia còn chưa biết thân phận của Diệp Liên là gì, sinh viên năm nhất nhiều như thế, ai mà để ý hết được. Mấy ngày tiếp xúc ở câu lạc bộ, cậu cảm thấy cô gái này rất điềm đạm, nữ tính, là mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng cậu.
“Không sao, tiện đường mà, nhà cậu ở đâu vậy?”
“Ở thành phố A.” Diệp Liên cười đáp.
“Ặc, cái này tôi biết, nhưng cụ thể là chỗ nào? Cuối tuần cậu rảnh không?”
Chàng trai nọ có ý định tiến tới thêm một bước, nhưng Diệp Liên đã nhanh chân hơn kéo giãn khoảng cách với cậu ta. Cô nhìn thấy ở cổng trường có một người con trai đang đứng chờ mình, đang nhìn mình chăm chú. Để tránh cho cậu bạn bên cạnh gặp họa sát thân, cô chỉ có thể nói rõ:
“Bạn trai tôi đang chờ, xin lỗi, tôi đi trước nha.”
“Bạn trai?”
Người nào đó nghe xong liền thất vọng dừng chân, phải rồi, xinh xắn đáng yêu như thế lẽ nào chưa có bạn trai. Vốn ngay từ đầu cậu nên hỏi thêm thông tin về người ta rồi mới tấn công chứ!
Diệp Liên mặc kệ cậu chàng đang ngượng ngùng ở giữa sân trường đó, cô ôm túi xách chạy về phía Duẫn Hạo, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Anh ôm lấy cô, nhưng mắt thì nhìn chòng chọc cái tên vừa mới cười cười nói nói đi bên cạnh cô, cất giọng trầm ấm:
“Ai vậy?”
“Bạn cùng câu lạc bộ của em.”
“Có ý với em phải không?”
Duẫn Hạo nheo mắt nhìn cô, cái nhìn đầy tính xâm lược và chiếm hữu, như muốn nói không cho phép cô gần gũi với bất kỳ ai khác, đặc biệt là kẻ có ý đồ bất chính.