Có lẽ là không thích mấy tên đẹp trai hơn mình chăng? Hoắc Duẫn Hạo không hiểu nổi bản thân, cứ lặng lẽ quan sát thiếu niên kia suốt cả năm phút mà không nhúc nhích. Mãi cho đến khi anh nghe được tiếng kêu của Diệp Liên ở phía hành lang.
“Aaaa, sắp trễ rồi, sao mình lại ngủ quên thế này?”
Diệp Liên ôm cặp xách chạy đến lớp, tóc bị gió thổi rối tung lên. May mà cô đến kịp giờ, chuông reo đúng lúc cô ngồi phịch xuống ghế.
Vốn đang định rời đi, nhưng khi thấy em gái ngốc nghếch của mình xuất hiện, Hoắc Duẫn Hạo lại không nỡ. Nhìn con bé thêm một lát vậy!
Ánh mắt của anh khiến Phương Ngọc chú ý, đó là một loại ánh mắt dịu dàng mà cô chưa từng nhìn thấy trên người anh. Nụ cười trên môi Phương Ngọc tắt ngúm:
“Duẫn Hạo, cô gái đó là ai vậy? Hình như lần đầu nhìn thấy.”
Trí nhớ của Phương Ngọc rất tốt, làm hội phó gần ba năm nay, những người cô đã gặp qua thì chưa bao giờ quên, đặc biệt là những người trong khối.
“Không biết.” Hoắc Duẫn Hạo nghe cô hỏi thì chỉ trả lời bừa, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác vì sợ gây phiền phức cho em gái.
Anh rời đi trước, mà Phương Ngọc vẫn còn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái bên trong. Thái độ của Duẫn Hạo rất đáng ngờ.
Cô quay về lớp, vừa đi vừa rút điện thoại ra rồi gọi cho chú của mình, hỏi:
“Chú, chú gửi cho con thông tin của học sinh vừa chuyển vào lớp A3 được không? Vâng, con có việc cần đến ạ.”
Sau khi tắt máy, khuôn mặt của Phương Ngọc trở nên đăm chiêu. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết người con gái kia có mối quan hệ bất thường với Duẫn Hạo, hoặc là nói, anh có cảm giác gì đó với cô ta?
“Miếng mồi ngon trong chén của tôi, không ai được ςướק!”
Phương Ngọc là con gái của chủ công ty xây dựng, hoàn toàn không thể so với tập đoàn MR, nhưng cô cũng thuộc loại cành vàng lá ngọc, cô tự cảm thấy mình và Hoắc Duẫn Hạo rất xứng đôi. Từ trước đến giờ ai cũng nói vậy, scandal giữa họ in ra giấy có thể chất thành đống lớn, nhưng thật ra phía sau những tin đồn trong trường đó đều có dấu tay của gia đình cô. Mẹ đã nói nếu cô tóm được Duẫn Hạo thì không phải sợ gì nữa, công ty của gia đình cũng có thể đứng vững tại thành phố A.
Làm một đứa trẻ mười bảy tuổi, Phương Ngọc lẽ ra nên ra ngoài bay nhảy cùng bạn bè, vui vẻ sống cuộc sống học sinh của mình, nhưng trên vai có gánh nặng nên cô không thể không trưởng thành sớm. Sống ở môi trường thế nào thì sẽ hình thành nên tính cách để có thể thích nghi với môi trường đó.
Mấy ngày ở trường học trôi qua trong yên ắng, Diệp Liên cuối cùng cũng làm quen được với bạn cùng bàn, nhưng mà hắn ta rất ít nói.
Sinh nhật của Hoắc Duẫn Hạo đang đến gần, Diệp Liên vẫn luôn cố gắng đan cho xong khăn quàng cổ. Nếu hỏi tại sao cô lại tặng thứ này thì… Tại vì cô cũng không biết tặng cái gì bây giờ, thứ gì mà anh ấy không có chứ? Thôi thì thể hiện một chút tâm ý, đan khăn để mùa đông anh ấy dùng.
Tay nghề của Diệp Liên không tệ, chỉ là chuẩn bị quà sinh nhật hơi trễ nên khăn bị ngắn hơn so với dự định, mấy ngày nay cứ có thời gian là cô lôi nó ra đan đan đan, thức khuya dậy sớm mệt muốn ૮ɦếƭ.
Dì giúp việc thấy thế cũng giúp cô giữ bí mật, không cho Hoắc Duẫn Hạo lại gần phòng của cô nhiều. Có lẽ là cảm giác được cô đang chuẩn bị quà cho mình, Hoắc Duẫn Hạo không tìm cô tâm sự đêm khuya nữa.
Một ngày trước ngày sinh nhật của Hoắc Duẫn Hạo và Diệp Liên, cha mẹ của anh rốt cuộc quay lại. Bọn họ mang theo đống lớn đồ cho Liên Liên, vừa về tới là giấu mấy thứ đó đi ngay.
Lâu ngày không gặp, Diệp Liên rất nhớ Hoắc phu nhân. Trước kia khi cô và Hoắc Duẫn Hạo còn nhỏ từng được nuôi dưỡng bởi Hoắc phu nhân, mãi sau này vì vài vấn đề nên Hoắc phu nhân mới đưa anh trai cô rời đi, còn cô ở lại cùng cha Diệp.
Cô nhìn thấy Hoắc phu nhân thì hơi giật mình, giơ tay tính toán một chút, Hoắc phu nhân cũng đã tầm bốn mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn còn rất trẻ. Có nói cô ấy ba mươi cô cũng tin, hơn nữa dáng người bảo dưỡng cũng tốt, vừa thấy là biết chú Hoắc cưng chiều cô ấy thế nào.
Diệp Liên không biết nên gọi một tiếng Hoắc phu nhân, gọi là mẹ như thuở bé…
“Liên Liên đã lớn thế này rồi à?” Hoắc phu nhân đột nhiên đi đến ôm chầm lấy cô. “Mẹ nhớ khi đó để con lại với cha con thì con mới có hai tuổi.”
Một tiếng “mẹ” này chất chứa bao nhiêu là tình cảm, Diệp Liên ôm chặt lấy người phụ nữ đối diện, mếu máo gọi:
“Mẹ…”
“Ngoan ngoan, đã lâu lắm rồi mẹ không nhìn thấy con.”
Hoắc phu nhân nhìn thật kỹ Diệp Liên, phát hiện con bé đã lớn thành một thiếu nữ thì rất vui, nhưng cũng không quên liếc mắt nhìn chồng một cái. Cũng tại ông chồng này sợ để mình đi gặp Diệp Liên sẽ gặp luôn cả Diệp Thiên! Chuyện ngày xưa mãi vẫn không bỏ xuống được, có thể nói là chúa ghen.
Hoắc Tư Thần ho khẽ một tiếng:
“Hai mẹ con có thể về phòng nói chuyện, đừng có đứng ở giữa nhà như thế.”
Bấy giờ Hoắc Duẫn Hạo cũng không muốn nhìn thấy cảnh sướt mướt chút nào, vội vàng gật đầu:
“Mẹ cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi ạ.”
Hai cha con nhìn nhau một cái, hiểu ý mà chạy nhanh khỏi hiện trường. Hoắc Tư Thần sợ bị vợ giận, Hoắc Duẫn Hạo thì không muốn nghe bọn họ nói về chuyện lúc còn nhỏ của mình.
Quả nhiên, Hoắc Duẫn Hạo còn chưa chạy đi xa đã nghe mẹ anh nói:
“Con không biết chứ lúc mẹ dẫn Duẫn Hạo đi, bắt nó tách khỏi con, nó đã kêu khóc cả nửa ngày đó.”
Mẹ! Mẹ làm vậy là ૮ɦếƭ con rồi! Hoắc Duẫn Hạo đang ở gần đó suýt chút nữa trượt chân ngã.