Thủ tục chuyển trường của Diệp Liên hoàn tất trong vòng nửa ngày, trường tư dành riêng cho những cô chiêu cậu ấm nhà giàu nên chỉ cần có tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Hoắc Duẫn Hạo dậy sớm để chuẩn bị đi học, nhưng Diệp Liên thì ngủ li bì do mệt mỏi, anh cũng không dám đánh thức con bé mà dặn dò quản gia:
“Hôm nay để em ấy ngủ đi, ngày mai hãy đưa em ấy đến trường.”
Trong lúc Hoắc Duẫn Hạo bận sắp xếp cho cuộc sống mới của Diệp Liên thì cô đang còn nằm trên giường rên hừ hừ vì cảm giác khó chịu lưu lại từ hôm qua.
Cô tỉnh dậy vào khoảng mười một giờ, đưa mắt nhìn căn phòng rộng được trang trí xinh đẹp mà cứ ngỡ mình nằm mơ. Cô biết anh trai mình giàu, nhưng mà cái phòng này cũng hơi to quá rồi đó.
Bên trong phòng có người đang lau dọn, thấy cô dậy, người đó cười nói:
“Liên Liên dậy rồi à? Cháu có muốn ăn gì không?”
“Anh Duẫn Hạo đâu rồi ạ?” Diệp Liên dụi mắt, cô vẫn thấy hơi buồn ngủ.
“Thiếu gia đến trường rồi.”
“A? Vâng.”
Diệp Liên bây giờ mới nhận thức được mình còn là học sinh!
Dì giúp việc lại nói:
“Hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, thiếu gia đã làm thủ tục chuyển trường cho cháu rồi, ngày mai cháu có thể đi học cùng cậu ấy.”
Không cần Diệp Liên hỏi, dì giúp việc cũng đã hiểu ý cho cô biết những thông tin mà cô cần, sau đó chuẩn bị bữa sáng (trưa) cho cô.
Diệp Liên đã bắt đầu cuộc sống mới ở Hoắc gia như vậy.
Trong lòng cô vẫn còn hơi hoang mang vì mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, mới hôm qua cô còn ở nhà của cha Diệp, sau đó bỏ nhà đi thì suýt bị bắt cóc, và được đưa về đây, kế tiếp, hình như còn phải chuyển trường á!
Diệp Liên ôm đầu đi qua đi lại trong phòng, cô phải làm sao bây giờ? Cha Diệp cứ gọi cho cô mãi, cô có nên bắt máy không? Vẫn nên tắt máy thì hơn, cô giận cha Diệp lắm, cũng không muốn về nhà chút nào. Từ khi hai đứa em trai ra đời thì cô thấy mình chẳng còn được yêu thương như trước, thậm chí cô có một loại ảo giác rằng anh Duẫn Hạo còn tốt với cô hơn cha Diệp.
Một ngày không có việc gì làm, Diệp Liên đi theo dì giúp việc dạo quanh Hoắc gia. Sau đó biết được vài thứ hay ho, hóa ra những năm này anh trai vẫn luôn muốn liên lạc cho cô nhưng không được, là bởi vì cha của anh ấy đặt ra điều kiện hà khắc. Nhắc mới nhớ, đã lâu lắm rồi cô cũng không được gặp cô chú.
Dì giúp việc nhiệt tình chỉ cho cô những thứ thú vị ở Hoắc gia, ví dụ như vườn hoa, vườn rau, hồ bơi, khu mua sắm mini, hầm rượu… Cả ngày hôm đó Diệp Liên chỉ phải tìm hiểu về biệt thự Hoắc gia cũng đủ đau đầu.
“Sau này nếu ở trên trường bị bắt nạt thì cháu cứ nói với họ cháu là em gái của hội trưởng hội học sinh nhé!” Dì giúp việc cười nói.
“Hội trưởng hội học sinh ạ?”
Diệp Liên không nghĩ tới anh trai mình còn có cái chức vụ này, giỏi thật đó. Hê hê, nếu có anh ấy làm chống lưng thì còn sợ gì đến trường mới bị người ta bắt nạt nữa chứ?
…
“Ắt xì.”
“Hội trưởng, cậu làm sao thế? Cảm rồi à?”
“Không có gì.” Hoắc Duẫn Hạo sờ sờ mũi, có cảm giác như ai đang nói xấu anh vậy. Không biết em gái của anh đang làm gì, hôm nay có vài thứ cần xử lý nên anh rất bận, không gọi điện thoại cho em ấy được.
Nghĩ đến đây, Hoắc Duẫn Hạo thở dài một tiếng, bị người trong hội cười cho:
“Cậu lại bị gì rồi, hôm nay cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mãi thế.”
“Chị dâu sẽ lo lắng đấy.”
Khi nghe đến câu này, Hoắc Duẫn Hạo đanh mặt lại:
“Còn nhắc hai chữ chị dâu thì tôi sẽ đá đít cậu ra ngoài đấy!”
“A, xin lỗi xin lỗi, cứ xem như tôi chưa nói gì hết.”
Đám người lập tức bỏ chạy tán loạn, đám người này chỉ giỏi trêu chọc Hoắc Duẫn Hạo. Chị dâu trong miệng bọn họ không ai khác chính là phó hội trưởng, hiện tại đang ở bên ngoài chỉ đạo mọi người chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Trong trường có một tin đồn, rằng hai người này có mối quan hệ mập mờ với nhau. Hai năm gần đây mọi người đều trêu Hoắc Duẫn Hạo có một cô vợ tương lai đanh đá, anh nhắc họ bao nhiêu lần rồi vẫn không dập được cái tin đồn đó, dần dần cũng mặc kệ. Chỉ có anh và phó hội trưởng mới biết mối quan hệ của họ là thế nào, đó mãi mãi là bí mật mà đám học sinh muốn biết nhất.
Hoắc Duẫn Hạo lật xem những bài báo cáo về tình hình gần đây của các học sinh, mệt mỏi khép mắt lại. Về nhà còn phải học thêm rất nhiều thứ, còn phải chạy qua công ty cùng giám đốc Mặc làm việc nữa, anh mới mười sáu tuổi, gánh nặng trên vai cũng đã lớn gấp mười lần người khác.
“Duẫn Hạo, điện thoại trên bàn cậu reo kìa.”
Có người lên tiếng nhắc nhở, Hoắc Duẫn Hạo mới giật mình phát hiện điện thoại của mình có cuộc gọi đến, khóe môi cong lên, anh cười nói:
“Anh nghe đây, sao vậy?”
“Khi nào anh về ạ?”
“Hôm nay anh bận rồi, không đưa em đi chơi được, em ở nhà chán quá thì bảo chú Nhị Bình đưa ra ngoài chơi đi.”
“Em biết rồi ạ.”
Vừa nghe được giọng của Diệp Liên, anh đã thấy thoải mái hơn nhiều, sau khi cúp máy, anh lại vùi đầu vào làm việc. Làm xong sớm có thể về nhà với em ấy sớm hơn!
“Nói chuyện với ai mà vui thế?” Một tên tò mò hỏi.
Hoắc Duẫn Hạo cười nói: “Em gái.”
“Ố? Hoắc gia từ khi nào lại lòi ra một cô con gái thế? Cha cậu có cần con rể không? Tôi muốn đăng ký!”
Hoắc Duẫn Hạo duỗi chân cho cái tên đang nhào lên một đạp:
“Cút! Muốn cưới em gái của tôi à? Cậu nằm mơ đi.”