Tại sân bay thành phố X, nước X.
Một cô gái xinh đẹp trong trẻo, cầm tay một đứa bé chừng năm tuổi, một lớn, một nhỏ dắt tay nhau đi, cái này cũng thật gây chú ý đi.
"Mami, con sẽ nhớ chú Hiên nhiều lắm...." Thanh âm non nớt mềm mại vang lên khiến tâm người ta yêu thích vô cùng.
Trầm Tịch Dương đôi mắt đen láy có chút tối lại, xoa đầu an ủi bảo bối,
"Chú Hiên sẽ sớm lấy vợ. Mẹ con mình không thể làm phiền người ta suốt. Bảo bối ngoan, có mẹ ở bên mà...."
Vừa nói cô vừa ngoái đầu nhìn qua ô cửa kính xa xăm, năm năm rồi- mà cô lại một lần nữa quay về nơi này. Trầm Tịch Dương nhận ra, cô đã đi biết bao vùng đất lạ trên thế giới này, có đại dương vô tận, có thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ, có dãy núi ngàn năm băng tuyết, lại có những hoang mạc khô khốc không một bóng người....
Chỉ là trong tim cô vẫn luôn trống vắng...
Lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia như đang len lỏi, luồn lách sâu vào trong tâm can của cô....
Trầm Tịch Dương lại tự hỏi: Từ bao giờ mặt trời ở thành phố X lại chói loá đến thế?
"Mami nghĩ gì mà đơ người ra thế?" Bảo bối khẽ nhéo cánh tay của mẹ mình.
"Đang nghĩ làm thế nào đem xú tiểu tử nhà con gả quách cho cô bé nào đó!"
Bảo bối trợn mắt khó tin nhìn mami nhà mình, có chút chạnh lòng khi bị coi rẻ, bĩu môi nói, "Con mới không thèm gả cho mấy đứa con nít ranh đó, ông đây đẹp trai thế này, hơn nữa IQ lại vô cùng cao, nếu có gả thì là mấy đứa con nít đó tranh nhau xếp một hàng dài trên phố, cầu gả cho ông đây!"
Đối với trình độ tự luyến của bảo bối nhà mình, Trầm Tịch Dương dù đã quen nhưng cánh môi vẫn không nhịn được mà co rút, khả năng tự luyến này ngày càng cao rồi!
"Trầm Huân Khanh!"
"Dạ? Mami gọi bảo bối?"
Trầm Tịch Dương vẻ mặt ghét bỏ nói, "Tránh xa lão nương ra! Nương không quen mấy kẻ tự sướng!!!"
"Mami, bảo bối sẽ ngoan mà, mami đừng bỏ bảo bối...." Bảo bối đột nhiên cao giọng, thanh âm mang theo chút uỷ khuất, chút hờn tủi.
Trầm Tịch Dương phát hiện, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống, chỉ hận không thể đem bảo bảo khả ái đáng yêu kia đem về nhà sủng ái.
"Haha, bảo bối đừng giận, bảo bối thích gì mami đều cho mà..."
Trầm Tịch Dương vừa nói, vừa cười hoa lệ, lại mau chóng kéo bảo bối đi khỏi nơi thị phi này!
"Cô gái đó, tôi thấy quen lắm....Đã từng thấy ở đâu rồi...."
Một ai đó đột nhiên nhăn mày nói, dường như đang cố lục lại kí ức. Một câu nói bâng quơ khiến Trầm Tịch Dương khẽ khựng lại, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, cầm tay bảo bối thẳng lưng rời đi....
"Khanh đậu phụ! Được lắm! Dám hãm hại lão nương!" Ra tận cửa sân bay, Trầm Tịch Dương véo mạnh vào tai bảo bối, hung hăng nói.
"Mami, oan cho bảo bối quá, đau.....Cẩn thận làm tổn hại nhan sắc của con...."
"............"
"Bảo bối là hoa thơm, không phải cái đậu phụ thối mami nói!"
"............"
Được rồi! Trầm Tịch Dương chịu thua! Bàn về khả năng tự dát vàng lên mặt mình, bảo bối nhà cô nhận thứ hai, tuyệt không có ai dám tranh vị trí thứ nhất!
Phía trước có một tốp người đã đứng chờ sẵn. Trông thấy Trầm Tịch Dương, một người đàn ông trung tuổi khoác lên mình bộ vest lịch lãm tiến, tiến về phía cô, giơ tay ra chào hỏi,.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
"Xin chào Trầm tiểu thư. Tôi phụ trách tập đoàn Kính Thị tới đón cô."
Trầm Tịch Dương gật đầu, cười tươi bắt tay Lâm Thiên, so với năm năm trước, cô đã trầm ổn, thong dong hơn.
"Xin chào, ngài Lâm."
Tập đoàn Kính thị cùng với Mạc thị, ở châu Á này, có thể nói là một tay che trời. Kính thị có hẳn một mảng chuyên kinh doanh về thời trang, mà Trầm Tịch Dương trong ba năm đã nhận được bằng tiến sĩ của đại học Kingston London.
Năm ngoái nhờ thiết kế ra bộ sưu tập "Hoán khứ bách hồi" mà nổi danh trong giới thời trang chỉ sau một đêm, một loạt tập đoàn săn đón.
Trầm Tịch Dương vẫn luôn yêu thích phong cách hiện đại kết hợp với phong cách truyền thống của Trung Hoa cổ đại, vì thế cô nhận lời mời từ phía Kính thị, một tập đoàn nổi tiếng về thời trang hàng đầu Trung Hoa. Mà một năm trước Kính Thị mở thêm một chi nhanh tại thành phố X, rất cần người trẻ như cô.
Lâm Thiên thân thiện giới thiệu từng người trong đoàn cho cô làm quen. Ai nấy đều không nhịn được bắn ánh mắt hiếu kì về phía bảo bối.
"Oaaaa, sao trên đời lại có đứa trẻ đáng yêu, khả ái nhường này cơ chứ?"
"Không biết cha mẹ yêu nghiệt nào có thể sinh ra đứa nhỏ này. Hic, nói đến là tủi thân, cũng muốn có bảo bảo khả ái thế này, mà tiếc là gen di truyền nhà tôi không cho phép..."
Một cô gái rầu rĩ nói, giọng nói có chút hài hước làm mọi người không nhịn được đều cười rộ lên.
"Cô ấy à? Có lấy Mạc tổng cũng không sinh được bảo bối phấn nộm thế này đâu!"
Cô gái trẻ tên Hà Dĩnh Nhi vội xua tay nói, "Ấy ૮ɦếƭ, đừng trêu đùa tôi vậy chứ! Mạc tổng là ai chứ? Lão ngũ kim cương của nước X này, một nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể mơ tưởng. Kính phó tổng nghe thấy chẳng phải là đòi cái mạng nhỏ này của tôi hay sao?"
Nhắc tới Kính phó tổng, không khí có chút đông lại, Kính phó tổng là ai chứ?
Nghe đồn vị này từ nhỏ bị thất lạc, khoảng năm năm trước mới được tìm lại, thiên kim Kính gia, em gái cưng của Tổng giám đốc Kính Thiên Minh nhà họ, tên là Kính Thiên Dương.
Sắp tới Kính Mạc liên hôn, vậy chẳng phải cô ấy sẽ là phu nhân của Mạc Tu Nghiêu sao?