"Mang thai?"
Người đàn ông lập lại hai cụm từ mà Lý Mạn Ngôn vừa nói với thái độ vô cùng xem trọng, nhưng đối với anh thì lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Anh mạnh đến mức chỉ mới một lần là ăn ngay sao? Chính anh còn không nhớ rõ hôm đó có xảy ra quan hệ xác thịt quá mức với ả phụ nữ kia hay không thì làm sao có thể tin vào cái chuyện một lần bắn tên đã trúng ngay hồng tâm cơ chứ.
Anh còn đang cho người điều tra về loại thuốc trong ly trà kia nhưng đến nay vẫn không hề có kết quả. Không phải anh chưa từng biết tới xuân dược nhưng loại thuốc hôm đó anh trúng là quá mạnh, nó không hề giống như những loại thuốc anh biết qua, thứ thuốc quái quỷ ấy khiến đầu óc anh mụ mị, tầm mắt ௱ôЛƓ lung mơ hồ, thậm chí là sinh ra ảo giác mới dẫn đến chuyện tồi tệ diễn ra.
Màn kịch thứ nhất còn chưa tìm ra bằng chứng vạch tội, thì giờ người đàn bà mưu mô xảo trá này lại mang ra thêm một sinh linh trong bụng làm cái cớ khiến anh phải khuất phục, người đời có câu lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường quả thật không hề sai.
"Thái độ của con là thế nào? Con không tin tiểu Lâm mang thai với con?"
Lý Mạn Ngôn cau mày tỏ vẻ không hề hài lòng trước thái độ khinh khỉnh của Đình Hạo Nguyên.
Nhưng nam nhân ấy vẫn bình thản như chưa từng nghe thấy chuyện gì, anh quay trở lại sô pha yên vị vào vị trí cũ, hướng khuôn mặt lãnh đạm nhìn về phía mẹ mình.
"Con chỉ không tin bản thân mình lại cường tráng đến như vậy thôi. Mới đúng một lần mà đã để lại kết tinh rồi, đúng là tuyệt vời."
"Vậy con định thế nào đây? Chẳng lẽ cứ sống thế này mãi à?"
"Phá đi."
"Phá đi?" Lý Mạn Ngôn tức giận đến suýt nữa thì lên tăng xông với một màn đáp trả hết sức thản nhiên của Đình Hạo Nguyên.
Một sinh linh bé bổng, một mạng người còn là máu mủ ruột thịt của mình mà anh lại có thể bình thản nói ra những lời tán tận lương tâm ấy khiến Lý Mạn Ngôn không tránh khỏi cú sốc tinh thần.
"Đình Hạo Nguyên, sao con lại có thể nói ra hai từ tuyệt tình đó vậy? Đứa bé là con ruột của con cơ mà? Nó chỉ mới có hơn 5 tuần tuổi thôi, từ khi nào mà con trở thành một kẻ máu lạnh vậy Hạo Nguyên?"
Người đàn ông nhếch môi cười nhạt, nụ cười của anh chất đầy khí lạnh và sự khinh thường.
"Từ khi bị một ả đàn bà giả tạo qua mặt, đưa vào tròng, để rồi tự tay đánh mất người con gái mình yêu. Đình Hạo Nguyên cả một đời sáng suốt lại vì một phút lơ là mà sa vào cạm bẫy, đúng là nực cười."1
Nói xong, người đàn ông bất giác cười lớn rồi đứng dậy, nụ cười nhanh chóng biến mất thay vào là ánh mắt lãnh khốc nhất cứ nhìn chằm chằm vào Trác Lâm.
"Mẹ muốn tôi cưới cô ta, trừ khi tôi ૮ɦếƭ. Đến lúc đó cứ để ả mang di ảnh của Đình Hạo Nguyên mà bước vào lễ đường."
Lời tuyên bố khiến Lý Mạn Ngôn cứng họng, bà chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng của anh dần khuất dạng sau cánh cửa phòng rồi thở dài một tiếng, sau đó là quay lại nắm tay Trác Lâm, ôn nhu an ủi.
"Con yên tâm, cô sẽ thuyết phục nó cho con một danh phận."
"Con chỉ thương cho đứa bé, sợ nó không có ba nên mới cố gắng ở lại đây. Chứ giờ đây tim con thật sự đau lắm cô ơi."
Nước mắt chính là thứ νũ кнí lợi hại nhất của phụ nữ nên cứ ᴆụng chuyện là Trác Lâm lại mang ra làm vật tiêu khiển lòng người, và Lý Mạn Ngôn là người luôn luôn mắc bẫy.
Cứ thấy Trác Lâm khóc là bà lại xót xa lòng dạ, không chịu được mà ôm ả vào lòng dỗ dành như một đứa trẻ.
"Nếu con đã nghĩ cho đứa bé như vậy thì không nên khóc sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng, cô nhất định sẽ bắt Hạo Nguyên rước con về làm dâu nhà họ Đình. Ngoan, đừng khóc nữa."
Trác Lâm, đầu thì khẽ gật nhưng trên môi lại hiện ra nụ cười quỷ quyệt.
Với cái thai trong bụng thì ả tin chắc rằng Đình gia sẽ không để cháu cưng của họ phải chịu thiệt thòi.
- -------------------------------
《BỆNH VIỆN A》
Bội San tỉnh lại sau cú ngất xỉu tại cửa hàng, lúc cô gượng người ngồi dậy thì đúng lúc y tá vào tới chuẩn bị rút kim tiêm truyền nước cho cô.
"Cô tỉnh rồi đó à? Sao mang thai mà lại không chăm sóc tốt cho bản thân để cơ thể suy nhược đến mức ngất xỉu vậy?"
Bội San hoàn toàn mơ hồ trước những gì nữ y tá vừa nói...
Mang thai? Cô đang mang thai sao? Chuyện này làm sao có thể...
"Tôi...tôi mang thai sao?"
"Đúng vậy. Đứa bé đã được 16 tuần, cũng đã xác định được giới tính rồi đấy."
Nữ y tá vừa thân thiện nói vừa cẩn thận rút kim tiêm ra khỏi tay Bội San ra rồi tiếp lời:
"Nhưng có chuyện này tôi thay bác sĩ chuyển lời muốn nhắc nhở, sau này cô nên chú ý cẩn thận. Vì là song thai, trước đây cô lại từng sinh mổ một lần nên țử çɥñğ đã có sẹo, cộng thêm vấn đề sức khỏe hiện tại của cô thì phải tập trung nghỉ ngơi nhiều, hạn chế đi lại, đặc biệt là ăn uống đủ chất để thai nhi phát triển khỏe mạnh. Và điều cuối cùng là nên chủ động phẫu thuật khi thai nhi tròn 7 tháng, tránh tình trạng túi thai quá to sẽ ảnh hưởng đến țử çɥñğ và những nguy cơ tiềm ẩn khác."
"Cô đã nghe tôi nói rõ rồi chứ?"
"Cô Bội San..."
Đến lần gọi thứ ba của cô y tá thì Bội San mới giật mình hoàn hồn sau thông tin vừa nhận được, cô hơi cong môi khẽ cười gượng gạo cho qua.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý cẩn thận, cảm ơn cô!"
"Vậy được rồi, giờ cô có thể về, nhớ là nghỉ ngơi nhiều vào đấy nhé!"
"Dạ!" Bội San gật đầu chào tạm biệt nữ y tá rồi lại thẫn thờ ngồi trên giường bệnh.
Trong vô thức cô đưa tay đặt lên bụng, nơi đang mang hai thiên thần bé nhỏ của cô và Đình Hạo Nguyên, nhưng giờ đây cô chẳng biết nên vui hay buồn vì bản thân đang phải một mình gồng gánh quá nhiều nỗi lo toan.
Từ sau sinh nguyệt san của cô đã rất thất thường, có khi liên tục hai ba tháng đều không có nên cô không hề lo lắng gì đến vấn đề không có kinh nguyệt hàng tháng.
Nhưng trước đây là vì kinh nguyệt không đều, còn bây giờ là vì cô đang mang thai nên "dì cả" mới lâu rồi không ghé thăm. Hai đứa bé đã tròn bốn tháng vậy mà đến giờ cô mới biết, còn không chăm sóc tốt cho bản thân hại suýt nữa thì ảnh hưởng đến con yêu trong bụng, khiến cô hối hận vô cùng.
Bội San cứ đặt tay trên bụng sau đó lại mỉm cười hạnh phúc, tuy cô đã phải trải qua thất vọng về người đàn ông ấy nhưng đối với hai thiên thần này thì chúng không hề có tội, ngược lại cô càng thấy vui hơn khi dường như ông trời rất thương cảm cho cô, sợ cô buồn nên lại mang hai tiểu thiên thần đến bầu bạn với cô.
Cô chẳng quan tâm những ngày tháng tiếp theo sẽ phải chật vật thế nào, mà thứ cô cần là những đứa con thân yêu, chúng đến như tiếp thêm sức mạnh để cô có thể bước vững vàng trên chính đôi chân của mình ở đoạn đường tương lai.