Loay hoay đã đến ngày cuối cùng trong năm, hôm nay đường phố tấp nập xe cộ, hầu như ai ai cũng hối hả thu xếp công việc để còn chuẩn bị về quê sum họp với gia đình.
Có những gia đình sống ở thành phố thì bắt đầu quét dọn, trang trí nhà cửa, để kịp giờ đón giao thừa, bước sang năm mới với mọi điều may mắn.
Thượng Hải ngay lúc ngày thật lung linh trong màu hoa tươi sắc. Những con phố trang trí đầy đèn Ⱡồ₦g đỏ, trước cổng mọi nhà cũng cầu may mắn, an lành, thịnh vượng bằng cách trang trí những câu đối đỏ, tranh Tết tạo nên một không gian sinh động trên thành phố hoa lệ.
Trên làn đường đông đúng xe cộ ấy chiếc siêu xe Bentley Bentayga Speed màu xanh dương trở nên thật nổi bật, vì đây là chiếc xe có giá thành cao ngất ngưỡng mà không phải bất cứ ai cũng có thể dễ dàng mua được.
Trong xe, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy hai cô gái một lớn một nhỏ đang ngồi phía sau, đột nhiên anh lại chợt mỉm cười ôn hòa.
"Sao em không ngủ một lúc đi, theo như bản đồ thì hơn ba tiếng nữa mới tới nơi. Em ấn nút phía sau để ghế tự động hạ xuống rồi ngủ đi, khi nào tới nơi anh sẽ gọi."
Sau đó vài giây giọng nói dịu dàng của người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời anh:
"Em không buồn ngủ..."
Qua gương chiếu hậu, Đình Hạo Nguyên nhận ra sắc mặt của Bội San dường như đang lo lắng điều gì đó, làm tâm tình bình ổn của anh cũng vội chùn xuống.
"Em đang lo không biết nên nói với ba mẹ như thế nào về chuyện ly hôn phải không?"
Bội San ảo não nhìn ra phong cảnh bên ngoài, giọng cô đượm buồn khẽ vang lên.
"Em và hắn yêu nhau bảy năm thì kết hôn, ba mẹ em luôn mong em sẽ có được một gia đình hạnh phúc, được người đàn ông mình tin tưởng, yêu thương che chở bảo vệ suốt đời, vậy mà..."
"Chẳng phải người đàn ông đó là anh sao."
Câu nói thản nhiên của Đình Hạo Nguyên làm Bội San thoáng bất ngờ, cô chuyển mắt về phía bóng dáng tiêu sái của người đàn ông, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Đình Hạo Nguyên đã ung dung tiếp lời:
"Thì người đàn ông được em tin tưởng, yêu thương hiện tại không phải là anh sao? Mong muốn của ba mẹ em, anh thừa sức làm được."
Ở bên Đình Hạo Nguyên, đúng là Bội San chẳng bao giờ có thể buồn được lâu. Cứ thấy cô buồn là anh lại bày trò, hay nói những câu trêu chọc để cô vui.
Ngay lúc này cũng vậy, anh thừa biết người cô muốn nói đến là ai nhưng anh vẫn có thể ung dung mà chuyển vấn đề từ bi sang hài một cách vô cùng đáng yêu.
"Được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Em định ở với ba mẹ mấy hôm thì về với anh đây?"
Đình Hạo Nguyên vừa cong môi như mỉm cười, giọng nói trầm ổn của anh giúp Bội San quên đi những muộn phiền trong lòng.
"Em định đến khi nào hết phép thì sẽ quay trở lên."
"Haizzz... Vậy Tết này anh lại cô đơn một mình rồi..."
Đình Hạo Nguyên bất giác thở dài, tiếp sau đó giọng nói dịu dàng của Bội San liền tiếp câu:
"Sao lại một mình? Anh không về với ba mẹ à?"
"Họ ở Mỹ, anh cũng không biết là có về hay không."
"Họ không về thì anh bay qua đó, con cái nên về đoàn tụ với ba mẹ vào những dịp trọng đại thì mới đúng phép tắc, đó còn là bổn phận nữa."
Những lời nói của Bội San làm Đình Hạo Nguyên chợt lắng đọng, lần đầu tiên có người nói với anh
về những vấn đề như thế nên nhất thời đã khiến anh có những cảm xúc lạ lẫm.
Thấy anh cứ lẳng lặng không nói gì, Bội San chợt cảm thấy có chút âu lo trong lòng, cô dè dặt khẽ khàng lên tiếng.
"Hạo Nguyên, em nói sai gì rồi sao?"
"À không, chỉ là anh đang suy nghĩ những gì em vừa nói thôi."
"Vậy anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Đúng lúc dừng đèn đỏ, trước khi trả lời nam nhân quyền lực kia đã nhân thời cơ mà quay xuống nhìn cô gái của mình, cong môi cười sau đó mới nghiễm nhiên đáp lời:
"Anh chờ em cùng về với anh!"
Câu nói bá đạo của người đàn ông làm Bội San chợt ngại ngùng đến đỏ cả mặt, cô mím môi cười rồi quay mặt nhìn ra ngoài, trốn tránh ánh mắt ma mị của nam nhân đối diện.
Sau sự việc ngượng ngùng ấy, không gian trong xe cũng lắng xuống, Bội San mải mê ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài mà thi*p đi lúc nào không hay, sợ cô mỏi nên Đình Hạo Nguyên phải dừng xe, hạ ghế nằm xuống để cô có thể thoái mái say giấc.
Còn anh thì vẫn cứ thong thả đảm nhận chức vụ tài xế, mặc dù không được đến nhà gặp ba mẹ Bội San với tư cách là một người bạn trai đường đường chính chính nhưng chỉ cần là được đồng hành với cô suốt chặn đường dài này thì đối với anh cũng đã mãn nguyện.
Một người con gái hiểu chuyện, dịu dàng còn mạnh mẽ, yêu thương - thù hận rõ ràng, một khi đã yêu thì trao trọn trái tim mình cho đối phương chính vì thế mà càng ở bên cạnh Bội San anh càng cảm thấy thương cô nhiều hơn...
Cô như một liều thuốc phiện làm anh vô cùng bức bách khó chịu mỗi khi vắng bóng quá lâu.
................
Cứ thế, chiếc xế hộp Bentley Bentayga Speed không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, rẽ hướng biết bao lần thì cũng đã đến được một thị trấn nhỏ.
Nơi đây nhà cửa không cao sang đồ sộ như trong thành phố, kể cả người dân cũng ăn mặc giản dị đúng với cái tên gọi là khu dành cho dân lao động.
Trên bản đồ đã hiện thị đến điểm dừng cho vị trí đã được xác định trước đó, Đình Hạo Nguyên cho xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, lúc này Bội Sam cũng đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài trên xe.
Cô bé nhìn ra ngoài và nhận ra đã về đến nhà ông bà ngoại nên liền vui vẻ mà hô lên:
"A, mẹ ơi... tới nhà ông bà ngoại rồi..."
Giọng nói hào hứng của bé con làm Bội San giật mình thức giấc, Đình Hạo Nguyên nhìn một lớn một nhỏ mỉm cười ôn nhu rồi mới xuống xe.
Ân cần mở cửa xe cho Bội San xong, anh liền ra phía sau lấy hành lý và quà Tết anh đã chuẩn bị sẵn xuống.
Lúc này từ trong nhà, một người phụ nữ trạc tuổi 50 còn có một người đàn ông cũng tầm tuổi bà, cả hai đều ăn mặc vô cùng giản dị cùng với nét mặt vui mừng chạy ra, Hà Tuyết xúc động ôm chầm lấy Bội Sam.
"Ây da... cháu cưng của bà cuối cùng cũng về rồi, tiểu bảo bối à, bà nhớ cháu quá đi mất."
"Dạ bà ngoại, bảo bảo cũng nhớ bà và ông nhiều lắm ạ!"
"Được rồi, lát nữa vào nhà rồi hai bà cháu tha hồ mà ôm nhau, giờ thì mang đồ đạc của tiểu San vào trong đã, trời nắng không nên đứng bên ngoài quá lâu."
Lưu Bình cười ôn hòa rồi nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh Bội San, sắc mặt ông chợt dịu xuống sau đó lại dè dặt cất lên câu hỏi:
"Tiểu San, vị này là..."