Bạn bè ở nông trườngEdit: táo đỏLâm Lập Phong xuống xe, nhìn bạn mình đang phi ngựa tới, khóe miệng lộ ra nụ cười nhu hòa.
Cả đoàn người đi tới bên cạnh hai người họ lập tức xuống ngựa, cùng nhau ôm lấy Lâm Lập Phong.
Hạ Tử Tinh đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được bọn họ đang rất vui vẻ. Thì ra người lạnh lùng như Lâm Lập Phong cũng có nhiều bạn thân như vậy.
“Chúng tôi rất nhớ cậu, mỗi ngày đều mong đợi cậu có thể tới đây.” Người có thân hình cường tráng nhất nói.
“Bình thường tôi cũng bề bộn nhiều việc. Khó có dịp rảnh, thuận tiện đi hưởng tuần trăng mật, tôi qua thăm mọi người.” Lâm Lập Phong vui vẻ.
“Đi hưởng tuần trăng mật?” Ánh mắt của mọi người lập tức dồn vào Hạ Tử Tinh. Hạ Tử Tinh cảm thấy như cắt ngang cuộc gặp gỡ của họ, nhất thời hơi xấu hổ, mặt hồng lên.
“Vợ tôi —— Hạ Tử Tinh.” Lâm Lập Phong kéo cô lại gần, giới thiệu cho mọi người biết.
“Woa, 乃úp bê Trung Quốc xinh đẹp!” Tất cả mọi người cùng thốt lên. Mỗi ánh mắt to như đèn Ⱡồ₦g đang trợn tròn nhìn chăm chú vào Hạ Tử Tinh. Mặt cô lại càng hồng hơn nữa.
“Cậu rốt cục cũng chịu kết hôn rồi sao? Thật khó mà tin được! Chúng tôi còn tưởng cả đời cậu sẽ độc thân.” Một người cao gầy phát biểu suy nghĩ của mọi người.
Lâm Lập Phong cười nhỏ một tiếng, vẻ mặt nuối tiếc vuốt ve đầu con tuấn mã: “Xích Phong vẫn khỏe chứ?”
Tuấn mã kia như hiểu lời của anh, đem mặt ngựa của mình dán vào trên người anh làm nũng, bộ dáng vô cùng thân mật. Chẳng lẽ nó chính là “Xích Phong” ?
“Xích Phong ở chuồng ngựa bên kia, đến xem không?” Một người thấp đen nói.
“Tốt!” Lâm Lập Phong sải bước lên lưng ngựa, vươn tay đỡ Hạ Tử Tinh: “Đi lên! Chúng ta cùng đi xem ngựa.”
Hạ Tử Tinh đưa tay cho anh, anh kéo cô lên ngựa. Chỉ đạp một cái, con tuấn mã đã chạy nhanh về phía trước. Hạ Tử Tinh sợ hãi, lập tức ôm chặt lấy Lâm Lập Phong.
Con “Mercedes-Benz” ở thảo nguyên rộng lớn này phi thật nhanh, gió thốc qua như lưỡi đao lướt lên mặt cô. Hạ Tử Tinh cúi đầu, giấu mặt mình trong иgự¢ Lâm Lập Phong. Trên người anh ta có mùi thơm đặc biệt đánh thẳng vào chiếc mũi nhạy cảm của cô, cô đột nhiên cảm thấy thư thái, anh ta cũng có lúc làm cô cảm thấy thoải mái đến vậy.
Trong đầu bỗng hiện lên lời nói của một khoa học gia: hai người yêu nhau bởi vì “người đi cùng loài, như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”! Nếu như bản thân hiểu rõ đối phương thích gì, chứng minh hắn có sức hấp dẫn với mình! (táo: cái này táo thấy khó hiểu quá, tối nghĩa nữa!!~~ có nhầm lẫn các ty góp ý nha)
Gương mặt cô không khỏi có cảm giác đỏ lên rồi! Làm sao có thể thế?! Cô làm sao có thể thích anh ta chứ? Câu nói của khoa học gia kia nhất định là lung tung, không có căn cứ!
————táo đỏ tự phân cách tuyến—————–
Đây là một con hắc mã rất xinh đẹp! Lông mềm nhẵn, mắt vừa tròn vừa lớn, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng linh hoạt. Xem ra nó mới chào đời được một thời gian ngắn, thân thể mặc dù còn gầy gò, nhưng có thể thấy được, sau này nó nhất định sẽ là một con tuấn mã cao lớn oai phong! Giống như mama nó vậy!
Lâm Lập Phong nhìn thấy con ngựa con thật cao hứng! Anh vuốt ve, vỗ về nó với vẻ mặt thương yêu. Giống như thương yêu một đứa trẻ con, anh đối với nó quả thực là yêu không tiếc gì!
“Ngựa con đã có tên chưa? Nike.” Lâm Lập Phong hỏi người cao lớn nhất.
“Còn chưa có! Chúng tôi đang chờ cậu đặt tên cho nó đấy. Nó là con của Xích Phong của cậu a!” Nike cười hiền hòa.
Khóe miệng Lâm Lập Phong khẽ mỉm cười, suy nghĩ một chút: “Gọi nó là ‘Thắng Phong’ đi. Tôi hi vọng sau này so với Xích Phong nó còn ưu tú hơn!”
“Hay! Cái tên này rất hay!” Một cậu con trai cao gầy vỗ tay.
Lâm Lập Phong nhìn, hỏi: “Mạch Tư năm nay tốt nghiệp đại học phải không?”
Cậu con trai cao gầy đó có chút xấu hổ nói: “Còn phải đợi sang năm a.”
“Có muốn đến Trung Quốc phát triển không?”
Mạch Tư nhìn anh mình- Nike, lắc đầu: “Em thích nơi này, sống cuộc sống ở thành phố lớn em sợ không thích ứng nổi.”
Kenny là người có vóc dáng thấp, đen lôi kéo ống tay áo Lâm Lập Phong: “Phong ca, bản thân em rất muốn đến Trung Quốc. Anh thu lưu em chứ?”
“Năm nay thi đại học rồi, phải không? Kenny.” Gương mặt Lâm Lập Phong tràn đầy nụ cười nhìn Kenny.
“Đúng. Chờ năm tới thi xong, em đến Trung Quốc tìm anh chơi được không?” Kenny hỏi.
“Lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến Trung Quốc. Kenny.”
“Không nên quấy rầy Lập Phong, cậu ta rất bận rộn! Kenny.” Nike muốn ngăn chặn ngay cậu em của mình liền dùng hành động-ing.
“Nike.” Lâm Lập Phong nói: “Tôi rất hoan nghênh mọi người đến Trung Quốc.”
“Cảm ơn. Lập Phong.” Nike lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tình cảm của họ hẳn là rất tốt? Nếu không, Lâm Lập Phong sẽ không đối xử thân mật với bọn họ như vậy! So với mình, quả thực anh ta đối xử như với một con cún cũng không bằng! Mỗi ngày trừ một bộ mặt lạnh lùng như tử thần, thì là bộ dáng chê cười! Từ khi anh ta cho rằng cô tìm người chụp ‘hình ảnh tươi đẹp’ kia, anh ta đối với cô phi thường không tốt!
Hạ Tử Tinh mịt mờ nhìn đám người bọn họ đang hỉ hả nói chuyện, tâm tình chợt lạnh băng!