Lễ vật kết hônEdit: táo đỏ“Wow! Là Phong a! Là Phong a!” Mai Á Lệ bỗng nhiên kéo tay Hạ Tử Tinh, chỉ vào người đàn ông vừa lướt qua nhóm cô gái phía kia.
Hạ Tử Tinh nhìn một chút, đúng là Lâm Lập Phong. Hắn nhanh như một mũi tên đang xông về phía trước, ở điểm cao nhất thực hiện một cú tung mình nghệ thuật, sau đó an toàn hạ xuống. Tư thế ưu nhã khiến không ít cô gái bên cạnh la hét cổ vũ chói tai liên tục.
Không nghĩ ra anh ta trượt tuyết tốt như vậy, tư thế lại hiên ngang đến vậy! Bảo sao Crow nhất định phải tìm anh thi đấu!
Mà người đuổi theo phía sau anh – Crow hiển nhiên cách khoảng cách lớn với anh ta. Mới 10 phút, Crow đã mất đi con cá cổ trị mấy trăm vạn.
Crow đưa con cá tới trước mặt Hạ Tử Tinh, Hạ Tử Tinh lộ ra vẻ rất kinh ngạc.
“Con cá này và con cá của Lập Phong vốn là một đôi. Tôi đưa con cá này cho em, hi vọng em cùng Lập Phong cũng là một đôi bên nhau như vậy.”
Nhất thời Hạ Tử Tinh không biết nên làm thế nào cho phải? Cô nhìn Lâm Lập Phong.
“Crow đã đưa, em nhận lấy đi.” Lâm Lập Phong không chút thay đổi sắc mặt, làm người khác đoán không ra anh ta đang nghĩ gì trong lòng.
Hạ Tử Tinh nghe Lâm Lập Phong nói vậy, bất đắt dĩ nhận lấy, mỉm cười: “Cảm ơn anh, Crow.”
“Đây là lễ vật kết hôn của tôi, hi vọng hai người có thể quý trọng nó, tựa như quý trọng hôn nhân của hai người.” Crow chân thành nói với bọn họ.
Mặt Hạ Tử Tinh tức khắc trở nên đỏ bừng. Lời nói của Crow tựa như một đao lợi hại hung hăng cắt vào mặt cô!
Cô chuyển ánh nhìn vào Lâm Lập Phong, phát hiện ra vẻ mặt anh ta lãnh đạm nhìn về phía núi xa xăm. Có lẽ vấn đề này, anh ta cũng không biết đối mặt thế nào?
Vốn là hai người không liên quan tới nhau, cũng bởi vì sự hiểu lầm đó biến thành cục diện ngày hôm nay, không biết trong lòng Lâm Lập Phong có cảm tưởng gì? Có phải đã hối hận?
Hạ Tử Tinh vì chính ý nghĩ ngây thơ của mình lộ ra một nụ cười khổ. Cô nghĩ nhiều thế làm gì? Anh ta hận cô! Không ђàภђ ђạ cô tới ૮ɦếƭ, anh ta sẽ dừng tay sao?
Sao có thể hối hận đây? Thật buồn cười!
———-táo đỏ tự phân cách tuyến—————–
Từ thành phố chuyển đến nông trường vùng ngoại thành, bọn họ mất 3h ngồi xe. Một nông trường rộng rãi hiện ra trước mắt Hạ Tử Tinh, Hạ Tử Tinh không khỏi kinh hô. Thì ra ở nơi hoang vu thế này lại có bãi cỏ đẹp như thế.
Nơi này cùng thánh địa tuyết rơi Thụy Sĩ lại khác nhau, nơi đây có thảo nguyên xanh ngát, trên thảo nguyên có nhiều con vật đáng yêu nào là bò, ngựa, cừu.
Cảnh tượng sinh trưởng thật tươi đẹp!
“Vì sao nơi này có không có tuyết?” Hạ Tử Tinh không hiểu hỏi Lâm Lập Phong.
“Em không để ý nơi đây bốn bề là núi vây quanh sao?” Lâm Lập Phong nhìn thẳng vào vùng núi non: “Nơi này chính là núi Alpes, nó giống như một bức tường bảo vệ khu thiên nhiên. Không khí lạnh lẽo căn bản không cách nào vượt qua núi cho nên bốn mùa nơi đây giống nhau, mùa đông không giá lạnh.”
Hạ Tử Tinh hiểu ra gật đầu. Thì ra là như vậy! Không trách được ở Thụy Sĩ lạnh giá lại có nông trường xinh đẹp như vậy.
Xa xa trông thấy có mấy gian phòng đạm bạc, còn có mấy người đang cưỡi tuấn mã theo hướng bọn họ mà đến. Là bạn của Lâm Lập Phong tới đón bọn họ.