Người tình ngoại quốcEdit: táo đỏTuần trăng mật của họ bắt đầu từ ngày thứ tư sau khi cưới, điểm đến đầu tiên là địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới Thụy Sĩ.
Hiện tại tháng 12 trời lạnh băng, bao trùm cả đất nước Thụy Sĩ là tuyết, đó là thời khắc Thụy Sĩ cuốn hút nhất trong năm.
Đón hai người họ ở sân bay là một cô gái xinh đẹp tóc vàng, Lâm Lập Phong và cô gái này nhìn thấy nhau thì ôm hôn thắm thiết, Hạ Tử Tinh bên cạnh coi như người trong suốt.
Hạ Tử Tinh lạnh lùng, con người không biết xấu hổ này, ở trước mặt vợ mới cưới công khai ôm ấp người khác, Lâm Lập Phong quá không để cô vào trong mắt đi?
Khi bọn họ lưu luyến tách nhau ra, thì lại ôm nhau cùng rời đi, mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, giống như người ta vứt đi một con 乃úp bê rách nát.
Hạ Tử Tinh nuốt nước bọt, cầm hành lý trong tay, trực tiếp chạy vọt tới trước mặt hai người họ, dứt khoát tách họ ra. Thời điểm họ kinh ngạc nhìn cô, cô đã mau chóng ôm lấy cánh tay Lâm Lập Phong, ôn nhu đáng yêu nói: “Thâи áι, anh không giới thiệu một chút sao?”
Khóe miệng Lâm Lập Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm âm thầm.
“Mai Á Lệ, để anh giới thiệu, đây là vợ anh, Hạ Tử Tinh. Còn đây là bạn tốt Mai Á Lệ.”
Không khó để nhìn ra Mai Á Lệ khi nghe được cô là vợ Lâm Lập Phong thì mặt tràn đầy sự mất mát cùng như bị đả kích.
“Chúc mạnh khỏe, rất hân hạnh được biết cô.” Hạ Tử Tinh chủ động chào hỏi cô ta.
Mai Á Lệ cũng lễ phép mỉm cười gật đầu, thần sắc rõ ràng có chút lúng túng.
“Crow gần đây khỏe chứ? Mai Á Lệ.” Lâm Lập Phong hỏi.
“Rất tốt. Anh ấy đang ở khách sạn chờ anh.” Mai Á Lệ thể hiện một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Tốt lắm, chúng ta tới khách sạn cùng hắn hội hợp.”
Đi tới khách sạn, người phục vụ giúp mang hành lý lên phòng, bọn họ đi tới nhà ăn của khách sạn.
Crow là một người đàn ông cao lớn đẹp trai có mái tóc vàng, vừa nhìn chút là thấy anh ta chính là một người có sự nghiệp thành công.
Bất quá, nụ cười so với Lâm Lập Phong thì ôn hòa thân thiết hơn nhiều.
“Lập Phong, không mau giới thiệu người bên cạnh cậu đi?” Crow nhìn Hạ Tử Tinh thân mật cười một tiếng.
“Vợ tôi — Hạ Tử Tinh. Hắn là Crow.” Lâm Lập Phong giới thiệu sơ lược.
“Chúc mạnh khỏe.” Hạ Tử Tinh đưa tay định bắt tay anh ta nhưng Crow lại cầm tay cô đặt lên khóe miệng hôn nhẹ nhàng, làm Hạ Tử Tinh sợ hết hồn.
Sau đó lại nghĩ, nơi này là Thụy Sĩ, hôn nhẹ mu bàn tay là một kiểu chào lịch sự. Cô mỉm cười nhẹ nhõm với anh. Rơi vào trong mắt Lâm Lập Phong, tựa hồ như cô vừa gặp đã cố ý đong mắt đưa tình. Trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc bất mãn.
“Cậu lần này định ở Thụy Sĩ bao lâu?” Crow hỏi Lâm Lập Phong.
“Một ngày. Ngày mai sẽ rời đi, đến nông trường. Lần này chủ yếu là đến nông trường thăm ngựa yêu của tôi.” Lâm Lập Phong chuyện trò vui vẻ, mặt mày hớn hở. Bộ dáng thay đổi so với lúc bình thường khó gần.
“Nghe Nike nói, nó mới sanh một con ngựa con. Lần này cậu là muốn nhìn con ngựa kia?”
“Đúng. Tôi muốn thăm Xích Phong rút cuộc đã sinh hạ được ngựa con khả ái thế nào?” Lâm Lập Phong vừa nghĩ tới ngựa yêu của mình liền rất cao hứng.
“Cậu cũng sanh em bé cho tôi nhìn đi? Tôi nghĩ hai người sanh con thì nhất định rất khả ái.” Crow lơ đãng nói…, làm cho Hạ Tử Tinh nhất thời đỏ mặt.
Cô cũng phát hiện ra người vẫn ngồi yên một bên Mai Á Lệ sắc mặt trở nên trắng bạch. Xem ra người này nhất định có quan hệ không đơn giản với Lâm Lập Phong! Chẳng lẽ là người tình ngoại quốc của anh ta?
Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh một cái, khóe miệng nhấc lên một nụ cười mập mờ. Gương mặt Hạ Tử Tinh lại càng đỏ hơn.
“Tới Thụy Sĩ không ngắm nhìn cảnh tuyết, tôi cảm thấy thực đáng tiếc a! Lập Phong.” Crow tiếc hận: “Hơn nữa, tôi còn muốn trượt tuyết! Năm nay tôi đã khổ luyện rất lâu!”
“Tốt. Tôi cho cậu một cơ hội. Ngày mai chúng ta đi trượt tuyết đi. Trì hoãn một ngày đến nông trường.”
“Thật?” Crow cao hứng.
“Bất quá, nếu như cậu thua, cậu phải mang con ngọc kim ngư tặng cho tôi, để cho chúng thành một đôi.” Lâm Lập Phong đầy tự tin.
“Nếu như cậu thua thì sao?” Crow khiêu chiến đón nhận ánh mắt của Lâm Lập Phong.
“Tôi sẽ đem con cá của tôi tặng cậu, để chúng hợp thành một đôi.” Lâm Lập Phong sảng khoái.
“Tốt! Một lời đã định!” Crow vươn tay ra cùng Lâm Lập Phong bắt tay: “Một lời đã định!”
Lần đầu tiên Hạ Tử Tinh thấy Lâm Lập Phong có bộ dáng này, thật hiền hoà, bình dị gần gũi, có tình cảm… So với bình thường khác rất nhiều a!
Bình thường anh ta lạnh lùng vô tình, bây giờ anh…
Anh làm cô bị mê hoặc! Cô không rõ rốt cuộc người mới thật sự là anh đây?
Sau khi ăn cơm tối xong, bọn họ tách ra. Lâm Lập Phong cùng Hạ Tử Tinh về phòng mình trong khách sạn.
Hạ Tử Tinh thấy căn phòng có hai giường, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu không tối nay phải cùng tên Lâm Lập Phong ma quỷ này ngủ chung một giường, đó mới gọi là ђàภђ ђạ?
Đích đích đích… Lâm Lập Phong nhìn điện thoại có tin nhắn đến, sau đó nói với Hạ Tử Tinh: “Em nghỉ ngơi trước, không cần chờ tôi.”
Nói rồi, anh mở cửa phòng đi ra ngoài. Hạ Tử Tinh tò mò mở cửa phòng, muốn nhìn xem anh rốt cuộc có việc gì gấp? Cô kinh ngạc nhìn thấy Lâm Lập Phong cùng Mai Á Lệ ở trên hành lang khách sạn công khai ôm ấp thân mật, rồi Mai Á Lệ kéo anh ta vào một gian phòng.
Hạ Tử Tinh mở to mắt, thì ra cô không đoán sai! Mai Á Lệ chính là người tình ngoại quốc của anh! Anh tới nơi này chính là muốn cùng hẹn hò với cô ta!
Tên đáng ghét khắp nơi lưu tình này! Hạ Tử Tinh cắn cắn đôi môi, không khỏi nắm chặt tay.
———
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Lập Phong và Crow hẹn nhau đi tới khu trượt tuyết thi tài. Hạ Tử Tinh thấy Mai Á Lệ tràn đầy nụ cười, gương mặt hồng nhuận, cả khuôn mặt đều sáng lên. Cô bỗng nghi hoặc phụ nữ sau khi làm chuyện đó xong thì hưng phấn đến vậy sao?
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Mai Á Lệ chủ động hỏi Hạ Tử Tinh.
“Hoàn hảo.” Hạ Tử Tinh bình tĩnh đáp lời.
“Phong là một người đàn ông tốt. Cô thật hạnh phúc a, Hạ tiểu thư.” Mai Á Lệ bày ra bộ dáng hâm mộ giả tạo.
“Vậy sao? Tôi không cảm thấy thế. Chúng tôi sẽ ly hôn nhanh thôi. Mai tiểu thư nghe được, có phải thấy rất vui vẻ hay không?” Hạ Tử Tinh nhìn cô ta ngoài cười nhưng trong không cười.
Mai Á Lệ nhún nhún vai, cười nói: “Tôi chỉ là thấy đáng tiếc cho cô. Người đàn ông tốt như vậy lại không nắm chắc được.”
“Đây không phải là điều cô hy vọng sao?” Hạ Tử Tinh lạnh lùng.
Mai Á Lệ nhấc đôi môi xinh đẹp lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào, không để ý tới lời Hạ Tử Tinh nói.
“Thật sự, bản thân tôi hi vọng cô có thể bắt cóc anh ta đi, như vậy tôi có thể thoát khỏi bể khổ rồi.” Hạ Tử Tinh tự nhủ.