Hạ Thiên Triệu giống như người điên, thành phố F như bị lật tung lên, nhưng cũng không tìm ra Hàn Nhất Nhất, mà Hạ phu nhân lại thông minh hơn, nhờ chiếc xe Mercedes màu đen đó mà bà ta từng bước từng bước tìm ra được bác sĩ Tần.
Mặc dù như vậy, nhưng khi hình dáng của Hàn Nhất Nhất thay đổi, lại làm cho bà ta có chút nghi ngờ.
Thân phận mới của Hàn Nhất Nhất là con gái của một người bà con xa của bác sĩ Tần, bởi vì trong nhà không còn người thân nào cả, cho nên bác sĩ Tần phải để cô lại bên mình, tên mới của cô giờ là Tần Mạch Li.
Bất kể bà ta có bao nhiêu nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ, kể cả bây giờ Hạ phu nhân có tìm ra cô, thì thân thể cô đã khỏe lại hoàn toàn, bác sĩ Tần đang tìm cơ hội để cô chuẩn bị ra nước ngoài học tập.
Từ đây về sau, trong khoảng thời gian dài 4 năm, Hàn Nhất Nhất đều ở nước Mỹ chăm chỉ học tập, giống như đã đoạn tuyệt liên hệ với thành phố F vậy, nhưng trong rất nhiều đêm yên tĩnh, cô ngẫu nhiên nhớ tới những người ở thành phố F đó.
Uông Giai Trừng như mong muốn, lấy được Hạ Thiên Cơ, hôn lễ được tổ chức xa hoa và sang trọng.
Cô ta cười rạng rỡ, Uông Giai Vi náo loạn hôn lễ, cuối cùng lại bị Uông Vạn Thiên nói rằng cô con gái này đầu óc không bình thường mà kéo ra khỏi hôn lễ, Uông Giai Trừng vì trả thù mà nhìn Hạ Thiên Cơ càng dịu dàng, ngọt ngào hơn. Uông Giai Trừng muốn đạt được tất cả khát vọng, tiền tài, địa vị, sự tôn trọng, nhưng một người khi đã có những tham vọng này, sẽ bị nó thiêu đốt, mỗi lần nhìn đến Hạ Thiên Triệu, lòng cô ta lại không nhịn được mà đau đớn, người đàn ông này, ngay cả con mắt cũng không liếc cô ta một cái, điều này làm cô ta càng thêm tức giận.
Lại nói đến lúc đó Uông Giai Trừng và Ngải Châu Bích đạt được thỏa thuận, bởi vì Hàn Nhất Nhất biến mất, nên kế hoạch không thể thực hiện được, Uông Giai Trừng đã từng đi tìm Hàn Nhất Nhất, nhưng thế nào vẫn không thể tìm thấy.
Bởi vậy, Ngải Châu Bích không hề vui vẻ và vừa lòng, thậm chí đã nghĩ đến việc đuổi Uông Giai Trừng, nhưng đúng lúc bà có ý nghĩ này, một sự việc khác đã ảnh hưởng đến bà ta, đó chính là Uông Giai Trừng mang thai.
Gả cho nhà giàu, điều gì là quan trọng nhất, quân bài quan trọng nhất là cái bụng phải to lên. Cháu nội đầu của Hạ gia so với những việc khác đều là quan trọng bậc nhất, bởi vì Uông Giai Trừng đã mang thai, điều này có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Hạ phu nhân.
Rất nhiều lần, Hạ phu nhân muốn làm cho Uông Giai Trừng sẩy thai, nhưng đến lúc sắp thực hiện được, Ngải Châu Bích lại ám chỉ với Hạ phu nhân, nếu bụng của Uông Giai Trừng có vấn đề gì, vậy thì bà ta sẽ công khai chuyện miếng ngọc bội.
Nói đến chuyện ngọc bội, phải nói đến lúc trước Hạ phu nhân và Ngải Châu Bích đã có thỏa thuận, chỉ cần Hạ phu nhân cho Hạ Thiên Cơ làm hội trưởng của ba bang hội, vậy thì bà ta sẽ đem ngọc bội trả lại cho Hạ phu nhân, nhưng không đợi Hạ phu nhân giúp Hạ Thiên Cơ lên làm hội trưởng ba bang hội đó, Hạ Thiên Triệu đã cho giải tán nhóm xã hội đen này, từ nay về sau sẽ làm ăn chân chính, mà Hạ Thiên Cơ dưới sự chèn ép của Thân Tử Kiều (trong truyện người tình giấu mặt) và chính phủ lúc đó mạnh mẽ ngăn chặn, cuối cùng không ngăn nổi ba bang hội giải tán.
Sản nghiệp đang kinh doanh của Hạ gia bao gồm sòng bạc, khách sạn, khu nghỉ dưỡng v. v. . . , dù không còn ba bang hội, nhưng ở thành phố F này, thực lực nhà họ Hạ xưa nay không ai có thể sánh bằng, Hạ Thiên Cơ bởi vì mất đi bang hội, tâm tình buồn bực không vui, đối với sản nghiệp nhà họ Hạ, quản lý cũng lơ là hơn, vì thế, càng thêm phóng túng.
Sau khi Uông Giai Trừng mang thai, hắn ta không cưỡng nổi sự hấp dẫn của những người đàn bà khác, lại bắt đầu quay về với dáng vẻ công tử đào hoa, cùng những người đàn bà khác dây dưa không rõ ràng, Uông Giai Vi thấy Hạ Thiên Cơ lại khôi phục bản tính trước kia thì rất ủng hộ.
Cô ta không cảm thấy có gì không tốt, dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ Hạ Thiên Cơ, lúc này, cô ta đối với Hạ Thiên Cơ không biết là yêu hay chỉ để trả thù, nhưng nhìn thấy Hạ Thiên Cơ ở trên người cô ta, làm chuyện thân mật, lại nghĩ đến Uông Giai Trừng đang cô đơn ở nhà, cô ta liền cảm thấy sảng khoái.
Trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh có một đoạn thoại đã trở thành kinh điển, lấy được hoa hồng trắng rồi, thì hoa hồng đỏ chính là một hạt ngọc chu sa trong Ⱡồ₦g иgự¢, hoa hồng trắng thì biến tђàภђ ђạt cơm; lấy được hoa hồng đỏ rồi, thì hoa trắng chính là vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, còn hoa hồng đỏ thì là vết máu muỗi trên màn.
Hạ Thiên Cơ càng ngày càng cảm thấy người đàn bà trong nhà không thú vị, ngược lại, lại thấy Uông Giai Vi càng ngày càng tạo hứng thú cho hắn ta, bởi vậy, bọn họ không hề kiêng dè mà cùng nhau tham dự tiệc tùng khắp nơi, Uông Giai Trừng chỉ có thể để bực bội nhẫn nhịn trong lòng, ở nhà làm nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, cô ta biết ở thời điểm quan trọng, không thể để bị động thai, chỉ cần sinh được một bé trai, thì ai cũng đừng nghĩ chuyện động đến vị trí của cô ta.
Bụng của Uông Giai Trừng cũng không chịu thua kém, sau mười tháng mang thai, đã sinh hạ ra một bé trai kháu khỉnh, khi cô ta vất vả sinh con, Hạ Thiên Cơ lại đang đắm say hoan lạc cùng với Uông Giai Vi, sung sướng giống như thần tiên.
Vì vậy, mâu thuẫn giữa Uông Giai Trừng và Uông Giai Vi càng gay gắt, Uông Giai Trừng cũng chỉ làm bộ như không biết, chờ thời cơ chín muồi.
Hàn Nhất Nhất mất tích, nhưng Tiểu Bạch vẫn ở trong biệt thự của Hạ Thiên Triệu, từ nay về sau, sẽ trở thành chú cún nhỏ bên cạnh hắn, không có việc gì đặc biệt, Tiểu Bạch sẽ luôn bên cạnh Hạ Thiên Triệu.
Toàn bộ phụ nữ đều bắt đầu thấy tò mò, không hiểu một tổng tài giàu có, lạnh lùng và đẹp trai, vì sao lại luôn đem theo một con chó bên người, không ai hiểu vì sao lại như vậy.
Bên cạnh Hạ Thiên Triệu như trước vẫn có rất nhiều phụ nữ, họ đều muốn được gả vào Hạ gia, nhưng bốn năm qua, Hạ Thiên Triệu lại không hề tái hôn với bất kỳ một người phụ nữ nào.
Kily và Hạ Thiên Triệu cũng không qua lại, mỗi một lần cô ta muốn gần gũi với Hạ Thiên Triệu đều bị từ chối, sau đó cô ta nhận ra rằng Hạ Thiên Triệu là một người đàn ông vô tình, thậm chí có lúc cô ta còn muốn đánh hắn, nhưng đều thất bại, cuối cùng Hạ Thiên Triệu nói chuyện với cô ta một hồi, sau đó thả đi, từ đó về sau, Kily hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên Triệu nữa.
Hàn Nhất Nhất chỉ giữ liên lạc với một mình bác sĩ Tần. Qua bác sĩ Tần, cô được biết, Uông Giai Trừng được gả cho Hạ Thiên Cơ, dù ít dù nhiều cũng có chút mất mát, cô ấy chẳng phải yêu Hạ Thiên Triệu sao? Không phải không có hắn thì không thể sống nổi sao?
Về phần Hạ Thiên Triệu, cô chưa từng hỏi, nhưng bác sĩ Tần lại vô tình nói cho cô biết hắn vẫn chưa tái hôn, không biết vì sao, trong tim cô giống như bị gai đâm, nhớ tới những việc hắn đã làm với mình.
Về phần Lãnh Nghiêm, có rất ít người biết được tin tức của anh, có đôi khi ở thành phố F, có đôi khi lại ở Canada, nhưng vẫn một mình, không hề có người phụ nữ nào cả.
Bác sĩ Tần dường như không được khỏe, kết quả kiểm tra ra là bị ung thư gan giai đoạn cuối. Hàn Nhất Nhất quyết định kết thúc việc học hành, lại một lần nữa quay lại thành phố F, cô cảm thấy cô nên chăm sóc bác sĩ Tần trong những ngày cuối đời, vì ông ấy rất cô đơn.
Từng đợt từng đợt tiếng thở hổn hển cứ quanh quẩn trong phòng.
"Hạ thiếu . . . Muốn . . . Còn muốn . . ." Người đàn bà ở bên cạnh hắn khép hờ đôi mắt quyến rũ, chìa tay như muốn ôm lấy cổ hắn.
Sau khi hắn ý thức được, đem tay cô ta đặt bên giường, nặng nề đè xuống, xoay mạnh hông.
"A . . . Hạ thiếu . . . Anh thật lợi hại. . . sắp không được rồi . . . thật thoải mái . . ." Hắn càng dùng sức, cô ta càng khoan khoái.
Hạ Thiên Triệu nặng nề thở hổn hển, không có bất kỳ lời nói nào, càng dùng sức nắn Ϧóþ bộ иgự¢ lớn đang rung lắc không ngừng của cô ta.
"A . . . Đau . . . Hạ thiếu nhẹ thôi . . ." Người đàn bà bị nắm chặt đau đớn không dứt.
Cô ta không nói thì không sao, vừa nói thì hắn càng dùng sức, người đàn bà nghiến răng kêu to, mà hắn lại làm như không thấy, chỉ để ý phát tiết Dụς ∀ọηg của chính mình.
"A . . . Hạ thiếu anh thật xấu . . ." Cô ta chỉ có thể chịu đau, cố gắng nâng thân thể của mình lên, càng phụ họa theo hắn.
Trong lòng thật không ngờ, người đàn ông này vì sao một câu cũng không nói, cô ta đã dùng toàn bộ khả năng để quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô ta thật sự không quyến rũ nổi hắn sao? Nhưng mà người đàn ông này tinh lực dồi dào, làm cho cô ta yêu đến điên cuồng, không chỉ có tiền, có thế, có dung mạo mà ngay cả thể lực cũng dồi dào như vậy. Người đàn ông như vậy, nếu có thể chiếm làm của riêng, sẽ như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, cô ta nổi lên ham muốn, càng phô ra vẻ phong tình lẳng lơ, tiếng rên cũng tràn đầy Dụς ∀ọηg, cô ta cảm thấy đàn ông đều thích đàn bà ՐêՈ Րỉ ở trên giường.
Hạ Thiên Triệu thuận tay nắm lấy một thứ đồ, bịt lấy cái miệng cô ta đang kêu rên không ngừng, mà chuyện như vậy không chỉ một hai lần, bởi vì hắn chán ghét đàn bà ở dưới thân hắn kêu rên không dứt, hắn chỉ cần phát tiết, loại âm thanh này làm cho hắn chán ghét, hắn thà bịt miệng cô ta còn hơn phải tiếp tục nghe âm thanh đó một lần nữa.
Người đàn bà trợn to đôi mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ở trên người mình, người đàn ông này đem lại cho cô ta từng đợt từng đợt khoái cảm, đang tiến sâu vào thân thể cô ta, mà cô ta muốn kêu lại không thể kêu được . . .
Sau khi đã thỏa mãn, Hạ Thiên Triệu không chút lưu luyến mà rời khỏi thân thể của cô ta.
Người đàn bà đó thỏa mãn nằm trên giường, vẫn như đang ở trên mây, chưa lấy lại được tinh thần như bình thường.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch từ một gian phòng khác chạy vào, người đàn bà đó nhìn thấy chú chó nhỏ lông trắng, biết đó là con vật mà Hạ thiếu yêu thích, chạy nhanh ra lấy lòng, thậm chí ngay cả quần áo còn chưa mặc lại.
"Oa, Tiểu Bạch dễ thương quá, mau tới đây ta ôm một cái nào!" Cô ta thậm chí nhảy xuống giường mà chạy tới, muốn ở trước mặt Hạ thiếu thể hiện cô ta rất yêu thích chú chó nhỏ này.
"Gâu gâu. . . Gâu gâu. . ." Tiểu Bạch chán ghét hướng về phía cô ta sủa vang.
"Ngay cả tiếng sủa cũng hay đến vậy, thật đáng yêu, đợi lát nữa ta cho mày đi mua quần áo mới, trang điểm cho mày thật đẹp, được không?" Nói xong, cô ta vươn tay ra muốn chạm vào Tiểu Bạch.
"Không được ᴆụng vào nó!" Hạ Thiên Triệu thắt lại cà vạt, nhẹ nhàng kéo cho ngay ngắn, thanh âm lạnh lùng.
Cánh tay vừa đưa ra vội rụt ngay lại.
"Hạ thiếu, người ta chỉ là đặt biệt thích Tiểu Bạch. Để cho em chăm sóc nó được không?" Tưởng rằng Hạ thiếu đã muốn thân thể của mình, cô ta liền nghĩ mình có thể tiến vào cuộc sống của Hạ thiếu, loại phụ nữ tự cho mình là thông minh này, Hạ Thiên Triệu rất phản cảm.
"Cút!" Hắn không chút khách khí phun ra một chữ.
"Hạ thiếu, anh đừng có xấu như vậy! Được không? Người ta sẽ bị tổn thương đó!" Nói xong, đôi mắt trang điểm đậm của cô ta đã bắt đầu ngấn lệ.
"Tôi chỉ nói một lần, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Hắn nắm chặt cổ tay cô ta, lạnh lùng nói, trong âm thanh không có một chút nào trìu mến, sau đó đẩy mạnh, thân thể cô ta ngã nhào xuống dưới thảm.
Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhảy vào lòng hắn, nhẹ nhàng mà nép vào hắn. Hắn vuốt nhẹ bộ lông của Tiểu Bạch, không thèm liếc mắt đến người đàn bà vừa bị ném xuống đất.
Người đàn bà đó lần đầu tiên bị uất ức như vậy, chưa từng có người đàn ông nào sau khi thỏa mãn Dụς ∀ọηg, đối xử với cô ta vô tình như người đàn ông này, trách không được tất cả mọi người đều nói, người đàn ông vô tình nhất thành phố F là Hạ thiếu, nhưng một người đàn bà bị đẩy ra, lại có một đám đàn bà khác chạy tới, dù có vô tình nữa thì vẫn là một báu vật.
Trong biệt thự của bác sỹ Tần.
Ông đang nằm trong sân phơi nắng, người hầu đi đến, nói có một vị khách đến thăm.
Bác sĩ Tần và Hạ Trảm Bằng đã rất lâu rồi không gặp mặt, lúc này gặp lại, cả hai đều cảm thấy đối phương đã già rồi.
"Tần Phái!" Trong giọng nói của Hạ Trảm Bằng dường như có chút nghẹn ngào, bọn họ từng là anh em tốt, nhưng bởi vì chuyện của Hàn Chân, hai người liền có một chút ngăn cách.
"Cám ơn ông đã đến thăm tôi!" Bác sĩ Tần thấy ông ta cũng đã già, Hạ Trảm Bằng oai phong một cõi năm xưa, hiện giờ đầu cũng đã hai thứ tóc, ngay cả râu cũng đã có chút bạc đi, vẻ thù địch trên người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng khí chất vẫn như thời còn trai trẻ.
"Ta hi vọng ông có thể tiếp tục sống."
"Ha ha . . ." Ông nhẹ nhàng mà nở nụ cười "Nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sống đủ rồi, tôi không quen biết Chân Chân trước ông, nhưng tôi nghĩ sẽ đi gặp bà ấy trước ông!"
Mặc dù biết Hàn Chân yêu Hạ Trảm Bằng, nhưng trong lòng ông đến nay vẫn luôn yêu Hàn Chân, dù ông và Hàn Chân trong suốt cuộc đời chỉ gặp nhau bốn lần, nhưng bốn lần đó lại khiến ông vẫn độc thân đến cuối đời.
"Tần Phái, ông vẫn thích khiêu khích ta, nhưng mà ta không tin Chân Chân đã ra đi, ta tin rằng một ngày nào đó, bà ấy sẽ trở về!" Ông ta vẫn cố chấp nghĩ như vậy.
"Bà ấy sẽ không quay về, bà ấy từ lâu đã không thể trở về được nữa rồi!" Đó là Hàn Nhất Nhất nói cho ông biết. Ông đã dùng bốn năm để chấp nhận sự thật Hàn Chân đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
"Ông nói dối!"
"Nếu như tôi nói dối, ông vì sao lại thấy bất an như vậy, ông tìm bà ấy hơn hai mươi năm, ông có tìm được bà ấy không?" Lời nói của Bác sĩ Tần khiến ông ta không thể phản bác lại được.
Đúng vậy, ông ta đã tìm bà hơn hai mươi năm, nhưng mà không hề có một chút tin tức nào của bà cả.
Nhìn thấy Hạ Trảm Bằng bị đánh bại, nhìn thấy trong mắt ông ta đều là tang thương và đau buồn, ông cảm thấy Hạ Trảm Bằng cũng cô độc giống như ông.
Ông vẫn còn độc thân, mà ông ta thì đã kết hôn với những người phụ nữ khác, nhưng họ đều không phải là người ông ta yêu, người ông ta yêu đã vĩnh viễn rời xa ông ta, thậm chí, người phụ nữ ông ta yêu nhất có thai với ông ta mà ông ta cũng không hề hay biết. Điều này thật đau đớn biết bao.
"Mấy năm nay, ông vẫn còn nhớ bà ấy sao?" Hạ Trảm Bằng đã không còn hận Tần Phái. Năm đó, ông ta hận Tần Phái bởi vì người Hàn Chân gặp lần cuối cùng là Tần Phái. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù ông ta biết hai người bọn họ trong sạch, nhưng ông ta vẫn không thể thừa nhận chuyện người đàn ông cuối cùng Hàn Chân gặp mặt trước khi bỏ đi là Tần Phái.
"Tôi rất nhớ bà ấy, nhưng mà khẳng định là ông còn nhớ bà ấy hơn tôi!" Lúc bác sĩ Tần nói lời này, cũng đã bình thường trở lại, mấy năm nay, ông đã học được cách tha thứ, tha thứ cho việc Hạ Trảm Bằng không thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho Hàn Chân, làm cho bà ấy phải lưu lạc tha hương, ra đi ở nơi đất khách. Thậm chí ngay cả việc bà ấy được an táng ở nơi nào cũng không ai biết.
Nghĩ đến những điều này, trái tim ông lại nhói đau, nụ cười thuần khiết như nước của Chân Chân, dường như chưa từng rời khỏi bọn họ, dường như bọn họ chưa bao giờ xa nhau.