Biệt thự Uông Gia
Nhân dịp Uông Vạn Thiên đi vắng, hai mẹ con Uông Giai Vi lại nghĩ ra một kế sách, thề sống ૮ɦếƭ cũng phải ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng của Uông Giai Trừng bị đá tung ra, Uông Giai Vi vẻ mặt phẫn nộ, như muốn cấu xé Uông Giai Trừng.
"Nếu chị đem tức giận đến nói chuyện với tôi, thì nơi này không chào đón chị!" Uông Giai Trừng trực tiếp đẩy ả ra ngoài cửa.
"Uông Giai Trừng, mày bây giờ có thể đắc ý một chút, nhưng tao ra lệnh cho mày, mày phải ly hôn với Thiên Cơ!" Cảm xúc của ả bây giờ rất hỗn loạn.
"Giai Vi!" Uông phu nhân đứng bên cạnh nhắc nhở, nhưng căn bản không thể sửa được tính tình nóng nảy của ả.
"Uông Giai Vi, tôi cũng nói để cho chị biết, thủ tục đăng ký kết hôn chúng tôi đã làm rồi, chỉ chưa mở tiệc rượu chúc mừng, nếu chị không ngại, tôi rất hoan nghênh chị đến chúc mừng hôn lễ của tôi!" Cô ta cười có chút giảo hoạt.
"Mày là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, hôm nay tao sẽ liều mạng với mày!" Nói xong, ả liền xông lên phía trước đẩy Uông Giai Trừng. Rất nhanh, hai người liền xông vào cấu xé nhau.
"Hai người dừng tay, dừng tay cho ta!" Uông phu nhân rõ ràng không dự đoán được sự việc lại đến nước này, nhìn thấy hai người đánh nhau, bà ta quyết định giúp đỡ con gái.
Uông phu nhân liều mạng kéo Uông Giai Trừng, để cho con gái đánh Uông Giai Trừng càng mạnh tay hơn.
"Tao muốn Gi*t mày, tao muốn Gi*t cái đồ đê tiện nhà mày, dám tranh giành người đàn ông của tao, mày là cái đồ không biết xấu hổ, mày không biết xấu hổ, tiện nhân . . . tiện nhân . . . A a ! !" Uông Giai Vi cũng điên lên, nắm đấm nện lên người, lên mặt. . . của Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng lúc này hoàn toàn ở thế bị động, không nhúc nhích được, đã trúng không ít đòn.
"Uông Giai Vi, chị điên rồi, dừng tay, mẹ con các người buông tôi ra! Buông tôi ra . . . !" Mặc kệ cô ta la hét thế nào thì hai mẹ con ả cũng không chịu buông tay.
"Cứu mạng . . . cứu mạng . . ." Uông Giai Trừng hét chói tai, muốn để người bên ngoài nghe thấy, như vậy cô ta có thể nhanh chóng được cứu.
"Tiện nhân . . . tao cho mày kêu cứu, tao cho mày kêu cứu . . ."
Ả vả liên tiếp mấy cái vào miệng Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng cố chịu đau, nhân lúc ả đưa tay đến, cô ta liền há to miệng, cắn thật mạnh vào tay của Uông Giai Vi.
"A . . . Ai da . . . đau quá, con chó điên, mày nhả ra cho tao!" Bạn đang đọc truyện tại: WWW.KenhTruyen24h.Com (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Ả dùng tay kia giật tóc Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng vẫn cố gắng cắn, ngay cả vậy cũng không buông tay, cô ta đem tất cả sức mạnh đặt trên hàm răng , ra sức cắn.
"Đau ૮ɦếƭ mất . . . á . . ."
Uông phu nhân thấy con gái bị cắn, chỉ có thể buông tay ra, đi giúp đỡ con gái, kéo miệng cô ta ra, máu cùng nước miếng chảy ra bên ngoài, không biết là của Uông Giai Trừng hay của Uông Giai Vi.
"Các người đang làm gì vậy?" Ngô Tĩnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ba người đang túm lấy nhau, sợ tới mức mắt trợn ngược, khi nhìn thấy con gái mình đang bị ức Hi*p, mắt càng mở lớn hơn.
Nhìn thấy mẹ mình xuất hiện, Uông Giai Trừng nhả miệng ra, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ, cứu con!"
"Giai Trừng . . . Giai Trừng . . ." Ngô Tĩnh liền đi lên, liều mạng kéo con gái đang bị kẹp ở giữa hai người ra.
"Giai Vi, con có sao không? Để mẹ xem con bị thương ở đâu?" Uông phu nhân lo lắng xem xét cánh tay đang chảy máu của Uông Giai Vi.
"Mẹ , đau quá . . . Đau quá . . . Tao hận mẹ con nhà mày, hai mẹ con mày thấp hèn như vậy, dựa vào cái gì mà đòi ở cùng chúng tao, dựa vào cái gì có thể kết hôn với Thiên Cơ, Thiên Cơ là người đàn ông của tao!" Uông Giai Vi đột nhiên khóc lớn, ả không thể cam tâm tình nguyện chịu thua Uông Giai Trừng được.
"Đừng khóc, bảo bối . . . Đừng khóc . ." Uông phu nhân ôm chặt lấy Uông Giai Vi, ánh mắt chứa hàn khí giống như dao sắc chiếu lên người mẹ con Ngô Tĩnh.
Tiện nhân Ngô Tĩnh trước kia đã chiếm mất người đàn ông của bà ta, giờ con gái ả lại định chiếm người đàn ông của con gái bà, bà ta làm sao có thể bỏ qua nỗi hận này được.
Ngay bên cạnh, Ngô Tĩnh lo lắng kiểm tra miệng vết thương do Uông Giai Vi gây ra, "Giai Trừng, miệng con chảy máu, có đau không?"
"Con không sao!" Cô ta lắc đầu nói không có việc gì, nhìn thấy Uông phu nhân trong mắt đầy thù hận, cô ta biết, mẹ con cô ta cùng mẹ con Uông Giai Vi cả đời đều là thù hận, vĩnh viễn không thể hóa giải, nếu không phải cô ૮ɦếƭ thì chính là ả ta phải ૮ɦếƭ.
Bốn người nhìn nhau, sự phẫn nộ vừa rồi dần dần bình ổn lại, nhưng trong lòng hai bên đều hiểu thù hận lại càng sâu, chờ đợi thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ.
"Uông Giai Trừng, ta khuyên cô nên biết điều một chút, rời khỏi Hạ Thiên Cơ, nếu không các người nhất định phải ૮ɦếƭ một cách nhục nhã!" Uông phu nhân uy Hi*p.
"Chúng tôi đã kết hôn, không thể ly hôn, người Thiên Cơ thích là tôi, yêu cũng chính là tôi!" Cô ta đắc ý nói, mỗi một câu đều làm tim Uông Giai Vi đau đớn, nhìn đến ả tức giận như phát điên lên, cô ta trong lòng cảm thấy thật thoải mái.
"Có đúng không?" Uông phu nhân lại không cho là đúng, cười nhạo nói: "Các người hôm qua mới có ý định kết hôn, phỏng chừng ông bà Hạ hôm nay mới biết, cô gái lúc đầu muốn gả cho con trai cả của Hạ gia, đột nhiên biến thành vợ của con trai thứ, ta nghĩ cha mẹ của Hạ Thiên Cơ sẽ không chấp nhận đâu, nếu như ta cố gắng thêm một chút, ta nghĩ cô rất nhanh sẽ bị bỏ rơi."
"Bà có thể cố gắng thế nào chứ? Bà cho là bà có thể ngăn cản được sao? Chỉ cần tôi muốn gả cho Hạ Thiên Cơ, các người đều không thể ngăn cản được, về phần cha mẹ nhà Hạ gia, lại càng không cần bà phải quan tâm, tôi nghĩ mẹ chồng rất thích nhận tôi làm con dâu, còn về phần cha ở đây, lại càng hài lòng về khả năng của tôi, tôi gả cho Hạ gia đối với ông ấy, đúng là một chuyện đại hỉ." Uông Giai Trừng không chút khách khí đáp lại, hơn nữa còn hoàn toàn tự tin.
Quay lại, cô ta mang theo một chút khinh thường nhìn hai mẹ con Uông Giai Vi, dùng giọng điệu cảm thông nói: "Tôi thực ra rất lo lắng cho cuộc sống sau này của bác gái, tôi gả cho Hạ gia rồi, như vậy mẹ tôi chính là bà thông gia của Hạ gia, nên cha tôi sẽ thường xuyên dẫn mẹ tham dự các hoạt động, giới thiệu với tất cả bạn bè mẹ tôi chính là thông gia với Hạ gia, con gái thứ hai của bà chính là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia!"
"Mày . . . Uông Giai Trừng, mày! Mẹ kiếp thực đáng phỉ nhổ, mày đừng có đắc ý, tao nhất định sẽ cho mày ૮ɦếƭ! Đồ đê tiện!" Uông Giai Vi bị lời nói của cô ta làm cho tức giận đến không thể chịu được.
"Được, tôi ngược lại sẽ cười vào cô, xem hai mẹ con bị bỏ rơi sẽ làm gì nhị thiếu phu nhân của Hạ gia là tôi đây." Uông Giai Trừng giờ đây sẽ không lùi bước, sẽ không sợ hãi, càng khiến cô ta tổn thương, cô ta càng phải sống sung sướng cho ả nhìn, người không tôn trọng cô, cô nhất định phải làm cho họ chẳng khác người hầu, thậm chí là giống con chó đi cầu xin cô.
"Uông Giai Trừng, cô đừng quá đắc ý!" Uông phu nhân bén nhọn đáp lại, "Không ngại nói cho các người biết, ta ở đây còn có căn cứ mẹ cô là người đàn bà dâm đãng, mà ta dự định sẽ đem chúng giao cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân, để họ thấy thông gia của mình là người dâm đãng, vô sỉ như thế nào, mẹ nào con nấy, ta tin rằng họ tuyệt đối sẽ không cần một đứa con dâu như vậy."
Sao có thể như vậy. "Phu nhân, bà không thể làm thế, bà không thể làm vậy được, đây rõ ràng là bà hãm hại tôi, bà vì sao phải đối xử với tôi như vậy?" Ngô Tĩnh cảm xúc có chút kích động nói.
"Lão gia nhiều năm như vậy không chạm vào cô, cô không chịu nổi cô đơn, cô với Hoa Nô hàng xóm bên cạnh biệt thự yêu đương vụng trộm, chứng cứ các người ngoại tình đang trong tay ta, ta phải đưa nó cho lão gia, còn có cả người nhà Hạ gia, ha ha . . ."
Uông phu nhân đắc ý mà cười điên cuồng.
"Uông Giai Trừng, bây giờ mày biết rồi chứ, mày chờ ૮ɦếƭ đi!" Uông Giai Vi đứng bên cạnh phụ họa.
"Giai Trừng . . ." Ngô Tĩnh bên cạnh nhỏ giọng gọi con gái, Uông Giai Trừng nắm chặt tay mẹ, trấn an: "Không có việc gì, có con ở đây!"
"Uông Giai Trừng, nói thẳng cho cô biết, nếu như bây giờ nó ở trên tay của tam phu nhân của Hạ gia, cũng chính là mẹ chồng tương lai của cô, ta tin rằng bà ta nhất định cực kỳ ác cảm với cô, nhất định sẽ đứng ra buộc con trai phải bỏ cô." Uông phu nhân hoàn toàn tự tin nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Uông Giai Trừng.
"Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, tốt nhất bây giờ bà hãy hủy bỏ cái đĩa đó đi, nếu không tôi sẽ cho các người ૮ɦếƭ thảm hại hơn." Uông Giai Trừng nghiến răng, trừng mắt nhìn hai mẹ con ả.
"Ha ha . . . Uông Giai Trừng, mày nghĩ chúng ta là đồ ngu sao? Mày nghĩ rằng chúng ta sẽ hủy bỏ nó sao? Mày nghĩ chúng ta là nhà từ thiện sao? Đối với loại xuất thân ti tiện như các người, căn bản là không xứng được đứng trước mặt chúng ta." Uông Giai Vi cho rằng mình nhất định thắng, đắc ý cười.
"Đúng không? Cũng có thể không hủy bỏ nó? Thậm chí, cô có thể đem giao nó cho mẹ chồng tương lai của tôi, hoặc giao cho cha ta xem, sau đó các người đạt được mục đích, Hạ gia bỏ ta, cha đem hai mẹ con chúng ta đuổi đi, sau đó các người tiếp tục ngược đãi ta và mẹ ta." Uông Giai Trừng đối với chuyện này tức giận cực điểm, nhưng biểu hiện trong lời nói và vẻ mặt lại không thấy một chút lo lắng.
"Tuy rằng cô và mẹ cô đều ti tiện, nhưng ta phải thừa nhận, cô so với mẹ cô có chút thông minh hơn, nhưng mà một kẻ tiện nhân thông minh luôn làm cho người ta chán ghét." Uông phu nhân bày bản chất thực của mình.
"Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng ta bây giờ phải đi đến Hạ gia, xem cô ta giải quyết thế nào!" Uông Giai Vi đã không thể chờ đợi được, muốn lập tức nhìn thấy kết cục của Uông Giai Trừng.
"Gấp gì chứ, tôi cũng có một chiếc đĩa, tôi đang nghĩ, nếu chiếc đĩa này được truyền lên mạng, thậm chí là các tạp chí lớn và truyền thông, thì sẽ náo loạn như thế nào nhỉ?" Cô ta không nhanh không chậm mà nhìn hai người, khẽ mỉm cười, trong tình cảnh hỗn loạn như thế này, cô vẫn có bản lĩnh xoay chuyển lại tất cả. Lời nói của cô khiến cho hai mẹ con Uông Giai Vi tò mò, Uông Giai Trừng rốt cuộc muốn nói đến điều gì?
Uông Giai Trừng nhìn hai mẹ con ả, trong lòng càng thêm phấn chấn đứng lên, kế tiếp, cô nhất định sẽ cho bọn họ biết, Uông Giai Trừng hiện tại, tuyệt đối không còn là con bé đáng thương mặc cho người ta xúc phạm như lúc còn nhỏ nữa.
"Mày rốt cuộc muốn nói gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, nói cho mày biết, lần này mày ૮ɦếƭ chắc rồi, đừng mơ tưởng tìm lý do hay cái cớ gì để kéo dài thời gian!" Uông Giai Vi vội vàng nói.
"Cái gì vậy? Cái đĩa gì ?" Ngược lại, Uông phu nhân lại rất mất bình tĩnh hỏi, thậm chí có chút khẩn trương. Biểu hiện của Uông Giai Trừng nói cho bà biết, nhất định cô ta có thứ gây hại đến hai mẹ con bà, bằng không cô ta sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Ở đây tôi có một ít hình ảnh và ghi âm, về trò chơi người lớn của chị, đương nhiên, còn có những tiếng rên tuyệt vời đến động lòng người!" Uông Giai Trừng cười, động đến vết thương ở miệng, lập tức thu lại nụ cười.
"Uông Giai Trừng, mày có ý gì ? Cái gì mà trò chơi người lớn ? Tiếng rên gì ?" Uông Giai Vi đột nhiên sợ hãi đứng lên, lớn tiếng thét chói tai, trò chơi người lớn đối với ả mà nói chỉ là chuyện bình thường, nhưng mẹ ả thường xuyên nhắc nhở cho ả không được đùa với lửa **, nhưng ả chưa bao giờ để ý.
"Tôi nghĩ chị đã quên rồi, tôi ngược lại thì may mắn đã được chị chỉ giáo, nhìn thấy một lần người thật chơi trò chơi người lớn, chị khi đó bộ dạng thật mê người, tôi nghĩ internet và các tờ tạp chí đối với đại tiểu thư nhà họ Uông rất có hứng thú đấy, nếu chị không sợ ૮ɦếƭ, thì tôi cũng không sợ, mọi người sẽ cùng liều mạng, để xem ai thắng ai thua!" Uông Giai Trừng lấy di động ra, bên trong truyền đến những tiếng rên làm người ta mặt đỏ tim run.
"Mày nói bậy, mày không có chứng cớ, sẽ không ai tin mày đâu!" Ả không tin sẽ có người quay được cảnh lúc đó, trò chơi đó mọi người sẽ không ghi lại, không ai muốn mình gặp phiền toái cả.
"Muốn chứng cứ, tôi hiện giờ sẽ bật lên cho chị nghe." Nói xong cô ta lấy điện thoại di động ra.
" A . . . Robert . . . . Nhanh hơn một chút . . . A, em sắp không chịu được nữa rồi . . . Mạnh lên . . . Nhanh hơn một chút đi . . ."
Những âm thanh cứ thế được truyền ra từ di động, là những tiếng thở dốc cùng với âm thanh dâm đãng của ả.
Uông Giai Vi nghe thấy những âm thanh đó, dường như muốn điên lên, chạy tới đoạt lấy di động từ tay Uông Giai Trừng, lớn tiếng thét: "Tao bây giờ sẽ vứt xuống đất, giẫm nát nó."
Nói xong, nghe thấy tiếng điện thoại bị ném xuống đất, và tiếng giày cao gót giẫm lên.
"Tao cho mày kêu . . . tao cho mày kêu này . . . Giẫm ૮ɦếƭ mày . . . Giẫm ૮ɦếƭ mày . . ." Uông Giai Vi hung hăng giẫm, như một người điên.
"Chị giẫm cũng vô dụng, tôi đã sao ra rất nhiều bản, chỗ chị nhìn thấy, chỗ chị không nhìn thấy đều có cả!" Trong lòng Uông Giai Trừng cười càng thêm hả dạ, coi Uông Giai Trừng cô là con ngốc sao? Cô ta đâu có ngu ngốc như chị của mình.
Uông phu nhân sắc mặt tái xanh, nhìn thấy con gái tuyệt vọng ngã trên mặt đất, bà thật sự bị kích động.
Mà đứng bên cạnh là Ngô Tĩnh, cũng mang theo ánh mắt khác thường nhìn Uông Giai Trừng, những thay đổi trong mấy ngày nay, bà dường như không nhận ra chính con gái ruột của mình, thấy con gái thật xa lạ, cô con gái bé nhỏ ngoan ngoãn, vâng lời đã không còn, hiện giờ đứng trước mặt bà, là một người con gái khôn ngoan đầy thủ đoạn.
Đối với sự thay đổi này, bà thật sự không biết là tốt hay là xấu, hai mẹ con bà có thể sẽ không phải chịu ức Hi*p nữa, nhưng bà làm sao lại có thể vui khi chính bà phát hiện ra bà càng ngày càng không thể hiểu được những chuyện con gái làm.
"Uông phu nhân, hiện giờ bà muốn thế nào? Chỉ cần bà ra lệnh một tiếng, tôi tuyệt đối không ngăn cản bà, nhưng bà cũng không ngăn cản được tôi!" Uông Giai Trừng giờ phút này tuy rằng đắc ý nhưng không biểu hiện thái độ hí hửng "À, tôi nói cho các người biết một việc nữa, cho dù là bà đem chiếc đĩa đó giao cho mẹ chồng tôi, tôi tin rằng tôi vẫn có thể làm cho mẹ chồng tôi chấp nhận tôi, bà có dám đánh cuộc không?"
"Uông Giai Trừng!" Uông phu nhân giống như một con hổ thất bại, thấy vẻ mặt đắc ý của Uông Giai Trừng, bà mới phát hiện ra bà đã xem nhẹ con tiện nhân này, cô ta còn lợi hại hơn mẹ cô ta, không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần, thủ đoạn cũng mạnh hơn bao nhiêu lần.
"Có phải chị không phục không?" Uông Giai Trừng nhìn thấy Uông Giai Vi thẫn thờ ngồi trên mặt đất, cô ta rất vui sướng, thậm chí cô ta còn muốn xát thêm muối vào những vết thương đang rỉ máu của ả nữa.
“Uông Giai Vi chị có biết vì sao Thiên Cơ lấy tôi không? Chị có biết Thiên Cơ và tôi có quan hệ từ lúc nào không?" Tiếng nói của cô ta thật dịu dàng đến nỗi nghe ra lại thấy thật giả dối.
Uông Giai Vi mở to mắt giận dữ nhìn cô em cùng cha khác mẹ của mình.
"Chính là ngày hôm đó, chị đe dọa tôi, mang tôi đi xem trò chơi người lớn của các người, chị đã cho thuốc vào rượu của tôi, mà vừa khéo lúc đó tôi lại gặp Thiên Cơ, anh ấy thậm chí không hề nghĩ ngợi liền dẫn tôi đi, sau đó xảy ra chuyện gì, chị khẳng định biết chứ, nhỉ . . ."
Lúc này Uông Giai Trừng liền cười to, nhưng vết thương trên miệng làm cho cô ta không thể cười hết cỡ được, nhưng mà cảm giác chiến thắng lại làm cho cô ta thật sự thích thú, thì ra khi chứng kiến người đàn bà từng ức Hi*p mình bị thua trong chính tay mình, lại là một việc vui vẻ như vậy.
"Uông . . . Giai. . . . Trừng . . ." Uông Giai Vi nghiến răng nói từng chữ một.
"À, đúng rồi, tôi còn phải nói cho chị biết, tôi và Thiên Cơ nếu không nhờ chị khổ tâm sắp đặt, nói không chừng sẽ không nhanh như vậy mà phát sinh quan hệ, chị chính là bà mai của chúng tôi đó, lễ thành hôn của tôi, nhất định không thể thiếu chị được!" Nghĩ đến việc làm cho Uông Giai Vi chứng kiến cảnh hạnh phúc khi người đàn ông mà ả yêu nhất cưới người phụ nữ mà ả hận nhất, việc đó sẽ hả lòng hả dạ đến mức nào.
Uông Giai Vi vươn mạnh hai tay, lớn tiếng thét chói tai: "Tao phải Ϧóþ ૮ɦếƭ mày . . . Tao phải Ϧóþ ૮ɦếƭ mày . . . A a . . . A a . . ."
Khi Uông Giai Trừng vừa phản ứng, hai tay Uông Giai Vi đã túm chặt lấy cổ cô ta, cô ta cố sức phản kháng, tóm tóc ả mà giật thật mạnh.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Ngô Tĩnh chạy tới đẩy Uông Giai Vi ra, Uông Giai Vi giống như một con chó điên, lại nhào đến, cũng may Uông Giai Trừng giờ phút này phản ứng nhanh, nhưng mái tóc dài của cô ta lại bị Uông Giai Vi túm chặt lấy.
Uông phu nhân chạy đến ngăn cản Ngô Tĩnh, hai cặp mẹ con điên cuồng mà cấu xé, đến khi một nhóm người hầu xuất hiện mới ngăn cản được một màn bi kịch sắp xảy ra.
. . . . . . . . . . . .
Tại biệt thự Hạ gia
"Cái gì? Con muốn kết hôn?" Ngải Châu Bích nghe con trai mình đột nhiên nói muốn kết hôn, không thể tin được mà mở to hai mắt, trước kia bà khuyên con trai nhanh chóng kết hôn để sinh cháu nội cho bà, nó lại sống ૮ɦếƭ không muốn, bây giờ lại đột nhiên nói với bà nó muốn kết hôn. Chuyện này đối với Ngải Châu Bích mà nói, thật là một chuyện tốt.
"Đúng vậy, mẹ, con dự định ba ngày sau khi anh cả kết hôn sẽ mở tiệc, thật là có lỗi vì giờ mới nói cho mẹ biết!" Hạ Thiên Cơ thực bình tĩnh nói.
"Cái gì? Nhanh như vậy, con kết hôn với ai? Vợ của con là thiên kim nhà ai? Con tại sao không nói cho mẹ biết?" Trái tim nhỏ bé của Ngải Châu Bích cùng một lúc chịu hai lần kích động, bà khẽ vuốt иgự¢.
"Người này mẹ biết."
"Là ai, nói mau?" Bà khẩn trương hỏi lại con trai.
"Uông Giai Trừng!" Hắn nhún vai nói, thậm chí hắn còn đang chờ tiếp theo mẹ mình có khả năng sẽ bùng nổ ra tiếng thét chói tai.
"Cái gì, con sẽ kết hôn với đứa con gái bị Hạ Thiên Triệu bỏ rơi?" Hai mắt Ngải Châu Bích mở lớn, việc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi chấp nhận của bà.
"Đúng vậy!" Vốn Hạ Thiên Cơ muốn nói với mẹ mình là hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn sau này, cho nên hắn quyết định bình ổn cảm xúc của mẹ trước đã.
"Không, ta không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!" Ngải Châu Bích phẫn nộ đứng lên, đập bàn lớn tiếng quát con trai.
Hạ Thiên Cơ biết mẹ sẽ không đồng ý, nhưng thật không ngờ phản ứng lại mạnh mẽ như vậy, hắn đột nhiên có chút ngây ra.