Tổng Tài Bá Đạo - Chương 17

Tác giả: Sơ Thần

“Phu nhân!”
“Phu nhân!”
Trên đường vào, bảo vệ bên ngoài đều lễ độ cung kính cúi đầu đến thắt lưng. Vợ cả của Hạ Trảm Bằng (cũng chính là mẹ của Hạ Thiên Triệu) không chút do dự bước vào biệt thự của con trai. Bà muốn biết đứa con này đến tột cùng vội cái gì.
Từ lần trước bởi vì chuyện Hạ Thiên Cơ, Hạ Trảm Bằng ở nhà quá tức giận. Sau đó Hạ Thiên Triệu cũng không quay về nhà. Trực giác sắc bén cho bà biết, con trai của bà khẳng định hắn đang giấu một cô gái mà hắn thích thú. Sau đó lại ly hôn vợ. Thói xấu vô luận như thế nào bà đều không quản được.
Đứa con duy nhất của bà so với Hạ Trảm Bằng tốt hơn một chút chính là mỗi lần chỉ lấy một người phụ nữ. Cho dù muốn kết hôn người phụ nữ kia, nhất định sẽ ly hôn người phụ nữ trước đó.
Ánh mắt của bà một mảnh mơ hồ. Hé ra nụ cười tươi xinh đẹp. Chính là cô gái ૮ɦếƭ tiệt kia làm cho con của bà từ nay về sau không hề tin tưởng người phụ nữ nào lại càng không tin tưởng tình yêu.
Bảo vệ thay bà mở cửa. Giày cao gót dẫm nát trên thảm mềm mại không phát ra tiếng động.
Hàn Nhất Nhất vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha. Ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ mê mẩn. Cô đã không muốn nghĩ nữa. Tại sao Uông Giai Trừng lại yêu Hạ Thiên Triệu?
Hạ phu nhân từng bước một mà đi vào. Bà thật muốn nhìn cô gái này có điểm nào hấp dẫn Hạ Thiên Triệu? Là dáng người hay dung mạo?
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hàn Nhất Nhẩt không nhận ra. Bảo vệ nơi này vẫn giữ nguyên tư thế.
Càng đi vào, bà cảm thấy phần mặt nghiêng kia càng quen, ắt phải dường như bà gặp qua ở đâu, rốt cuộc giống nhau làm sao?” Bà cố gắng nhớ lại chính là nghĩ mãi không ra hình ảnh, nhìn trực tiếp sẽ biết. Bà thầm nghĩ.
Hạ phu nhân thấy cô gái trước mắt ôm đầu gối nhìn khắp ngõ ngách giống như đắm chìm ở trong thế giới chính mình.
“Vị tiểu thư này ngẩng đầu lên!” Thanh âm bà hơi uy nghiêm vang lên.
Hàn Nhất Nhất nghe được thanh âm, lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt. Không. . . phải là người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, làn da được chăm sóc tương đối tốt. Thậm chí ngay cả da ở cổ đều được chăm sóc thích hợp.
Hạ phu nhân nhẹ nhàng mà xôn xao thốt lên. Không phải bởi vì bà nhìn thấy vết sẹo kia có bao nhiêu kinh khủng. Mà là trước mắt bà bộ dạng Hàn Nhất Nhất rất giống một người – người cả đời này bà không thể quên.
“Phu nhân, thực xin lỗi làm phu nhân sợ hãi!” Hàn Nhất Nhất ân hận mà nói.
Nghe được Hàn Nhất Nhất mở miệng nói chuyện. Hạ phu nhân mới phát hiện mình có bao nhiêu thất thố.
“Cô tên là gì? Tại sao lại ở chỗ này?” Bà nhẹ nhàng hỏi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Tôi là Hàn Nhất Nhất, nữ giúp việc ở đây.”
“Nếu là nữ giúp việc sẽ không nên ngồi ở trên sô pha chủ nhân ngồi.” Thanh âm của bà rất nhẹ nhưng mang theo sự nghiêm khắc không thể phản bác.
Hàn Nhất Nhất trì trệ một chút, lập tức đứng lên nói một câu: “Thực xin lỗi.”
“Cô không cần giải thích, về người không phù hợp quy củ Hạ gia chúng tôi, chúng tôi cũng không dùng.” Hạ phu nhân đối mặt cô. Bà muốn từ ánh mắt Hàn Nhất Nhất hoặc là trên người cô đọc ra được một chút tin tức nhưng cái gì cũng không có.
Hàn Nhất Nhất chính là thất thần một hồi cũng không hiểu được ý tứ người phụ nữ trước mắt.
“Hàn tiểu thư, tôi hiện tại thông báo cho cô, cô có thể rời đi, nơi này không cần cô!” Thanh âm Hạ phu nhân như đinh đóng cột
Hàn Nhất Nhất có chút không thể tin được. “Phu nhân, ý của phu nhân nghĩa là tôi có thể rời đi, hơn nữa là rời khỏi biệt thự này, từ nay về sau không phải bước vào chỗ này phải không?”
“Đúng vậy. Tôi sẽ cho cô thứ này.” Lấy ra chi phiếu “Đây là tiền lương của cô.” Nói xong bà lấy 乃út và chi phiếu ra.
“Không. . . Không!” Hàn Nhất Nhất vội vàng mà giải thích. “Tôi không phải muốn yêu cầu tiền. Tôi có thể hỏi bà một vấn đề không?”
“Cô hỏi đi!”
“Tôi do Hạ Thiên Triệu tiên sinh đưa đến nơi này. Anh ta nói tôi chỉ có thể nghe mệnh lệnh của anh ta.” Hàn Nhất Nhất có chút chột dạ. Tuy rằng cô đối với Hạ Thiên Triệu cũng không biết rõ. Nhưng là cách hắn xử lí và hiệu suất cùng với tốc độ điều tra thân thế của hắn làm cho cô tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối có biện pháp đem cô bắt trở về. Cho nên cô muốn phải biết rõ người phụ nữ này là ai. Nếu có thể đây chính là sự bảo đảm an toàn cho cô.
“Tôi là mẹ của Hạ Thiên Triệu. Nó nhất định phải nghe mệnh lệnh của tôi. Cho nên tôi nói cô có thể rời đi, cô nhất định phải rời đi.” Bà có chút châm biếm. Xem ra lại là một người muốn quạ biến thành phượng hoàng.
Hàn Nhất Nhất vừa nghe đến là mẹ của Hạ Thiên Triệu. Trong lòng cô vui sướng, thản nhiên mà nhảy lên. Lần đầu tiên kích động nghĩ muốn kêu to. Ở trong này bị nhốt nửa tháng, cô đã quên mình phải theo đuổi tự do.
“Cám ơn Hạ phu nhân. Tôi lập tức rời đi.” Cô vui sướng mà đáp trả.
“Một lần nữa xin cám ơn Hạ phu nhân!” Cô xoay người rời đi.
Hạ phu nhân đứng tại chỗ. Đột nhiên có chút bất ngờ. Những tưởng rằng cô muốn bay lên biến thành phượng hoàng. Chính là đột nhiên lại phát hiện cô gái này không phải suy nghĩ như vậy
“Hàn Nhất Nhất!” Bà yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Bà nhất định phải hỏi thăm rõ ràng chi tiết cô gái này, chỉ cần có một chút khả năng, bọn họ sẽ không cho phép cô lại đến gần bất kì một người Hạ gia nào.
Hàn Nhất Nhất cảm nhận được ánh mặt trời chói chang bên ngoài , thế nhưng tâm tình lại rất tốt, bước chân càng trở lên nhẹ nhàng hơn, mặt hơi hơi lộ ra ý cười, lúm đồng tiền khóe miệng dưới ánh mặt trời càng có vẻ kinh diễm lòng người.
Cảm giác tự do thật tuyệt vời. Lòng cô khẽ nói.
Bảo vệ ngoài cửa không có ngăn cản cô cho thấy mẹ của Hạ Thiên Triệu là một người rất có uy tín.
‘Chỉ cần vượt khoải cánh cửa lớn này, tôi liền thoát khỏi hoàn tonà rời xa nơi này. ’
Bước chân trái của Hàn Nhất Nhất vừa mới giơ lên, một thân ảnh màu đen đã chặn lại đường đi của cô, cô giương mắt nhìn khuôn mặt lãnh khốc mà cũng vô tình kia.
“Hình như cô rất không ghi nhớ lời nói của tôi.” Thanh âm của hắn lạnh thấu xương, ánh mặt trời tựa như cũng cảm nhận được mà trở lên yếu ớt hơn.
“Không phải tôi không nhớ rõ mà là người bên trong nói tôi có thể đi.” Hàn Nhất Nhất rất bình tĩnh trả lời.
“Trừ trường hợp tôi nguyện ý thả cô đi, thì không có bất luận kẻ nào có thể thay thế lời nói của tôi, tựa như mạng của cô chỉ có tôi đồng ý cô mới có thể sống sót vậy.” Tay hắn túm chặt lấy tay của cô, cơ hồ muốn dùng sức mà Ϧóþ nát.
“Anh buông ra.” Ánh mắt cô sắc lạnh đáp trả lại.
“Buông ra? Cô nằm mơ.” Nếu ánh mắt có thể Gi*t người thì Hàn Nhất Nhất nhất định không có chỗ chôn thân.
Tay hắn xiết chặt cổ tay cô làm cho làn da cả người cô bắt đầu ửng đỏ lên, tên đàn ông bạo ngược ૮ɦếƭ tiệt này căn bản không có để ý cô có thể chịu đựng được sức mạnh hung mãnh như thế của hắn hay không.
Hàn Nhất Nhất cắn răng cũng không than ra một tiếng kêu đâu.
“Đi.” Hắn lôi kéo thân thể của cô, lại lần nữa hướng bên trong đi đến.
“Không.” Cô lớn tiếng mà hét lên, Hạ Thiên Triệu căn bản không có để ý đến lời của cô mà sức lực của cô căn bản không thể chống lại hắn, thân mình chỉ có thể theo hắn lôi kéo mà đi vào biệt thự . . . . . . . . .
“Giằng co thế nhìn coi có còn ra cái thể thống gì không?” Hạ phu nhân nhìn thấy một màn này, trong lòng tức giận không khỏi nghiêm mặt lại.
“Mẹ sao mẹ lại tới đây?” Hạ Thiên Triệu dừng bước chân lại, nhưng không có buông tay Hàn Nhất Nhất ra.
“Thế nào? Ta không thể tới đây sao?” Bà hỏi con trai mình.
“Không có, chỉ là có chút bất ngờ quá.” Hạ Thiên Triệu cười cười nhìn mẹ mình, dù sao trên đời này cũng chỉ có mẹ là người hiểu hắn nhất.
“Buông cô ta ra.” Sắc mặt Hạ phu nhân hơi hơi có chút khó chịu.
“Mẹ đây là việc riêng của con, mẹ cũng đừng quản.” Đối với những lời nói của mẹ, hắn có chút chống đối mà đáp lại.
“Con là con trai của Dương tình ta, có chuyện gì mà người làm mẹ này không thể quản chứ?” Thanh âm của bà đột nhiên cao lên.
Hạ phu nhân tựa hồ đoán trước được phản ứng của con trai mình, bà tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chính là khi nhìn thấy khuôn mặt có chút tương tự với người đàn bà kia, tâm tình của bà đã không thể khống chế được.
“Mẹ con chỉ muốn bắt lại nữ người hầu định chạy trốn trở về thôi.” Hạ Thiên Triệu cũng không muốn vì chuyện này mà làm mẹ mình tức giận nên hắn giải thích.
“Con là đang nói đến cô ta sao?” Ánh mắt của bà lại một lần nữa nhìn về phía Hàn Nhất Nhất, ánh mặt trời chiếu rọi làm cho nốt ruồi bên đuôi lông mày trái của cô tựa như là cái gai đâm vào lòng bà đau nhức.
“Là ta cho cô ta rời đi đó.” Bà bổ sung nói.
“Vì sao?” Hạ Thiên Triệu khó hiểu hỏi .
“Bởi vì cô ta không xứng không đủ tư cách làm một người phó quản gia, mẹ sẽ chuẩn bị cho con một phó quản gia khác.” Hạ phu nhân tuyệt đối tự chủ mà đáp lại, lời nói cứng rắn không cho phép hắn cự tuyệt.
“Thực xin lỗi mẹ!” Hạ Thiên Triệu nhìn về phía mẹ cũng kiên quyết mà đáp lại, “Cô ta phải ở lại chờ đến khi con chán ghét mới có thể đi! Con nghĩ là mẹ hiểu con!”
Mẹ con tình thâm lúc đó lại đứng ở thế giằng cô, cục diện bế tắc làm cho Hàn Nhất Nhất ngập tràn bất an, cô không muốn bởi vì bản thân mình mà làm cho mẹ con bọn họ xích mích, mà lại không biết phải nói thế nào để giảm bớt căng thẳng của cục diện trước mắt?
Mắt thấy lại tình thế giằng co ,vẫn là Hạ phu nhân có điều hơn đạo sĩ. Từ thái độ của Hạ Thiên Triệu phán đoán. Cô gái này tuy rằng diện mạo xấu xí nhưng cũng không phải không thể đợi gặp con trai bà. Nếu hiện tại đứa con cũng nháo trở mình sẽ có vẻ cực kì không phù hợp với tác phong làm việc của bà.
Mẹ Thiên Triệu cũng không có ý kiến gì khác. Chẳng qua là cảm thấy cô cũng không thích hợp đứng ở nơi này. “Nhưng nếu con nhất định phải làm như vậy, mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng nhưng là con nhất định phải nhớ kỹ. Mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con!” Thái độ Hạ phu nhân đột nhiên thay đổi đồng thời đi lên trước khẽ nhẹ nhàng mà ôm Hạ Thiên Triệu.
“Mẹ. . . Con biết!” Một bàn tay Hạ Thiên Triệu vòng qua ôm mẹ Tịnh Ứng Hòa.
Hàn Nhất Nhất quay đầu đi chỗ khác. Đột nhiên nghĩ tới mẹ mình.
“Hàn tiểu thư. Nếu Hạ Thiên Triệu trở lại nơi này. Xin cô chăm sóc nó. Nếu để tôi biết cô đối với con tôi có một chút không tốt, tôi nhất định sẽ làm cô rời đi. Đến lúc đó cho dù Thiên Triệu cũng không thể cầu xin thương tình.” Tuy rằng bà tạm thời đồng ý Hàn Nhất Nhất ở lại nhưng không có nghĩa là bà đồng ý cô ở lại mãi mãi.
Hàn Nhất Nhất lại một lần bị ném vào giữa sô pha. Việc này dường như thành thông lệ của Hạ Thiên Triệu
“Nói, tại sao mẹ tôi cho cô đi?” Mắt hắn lạnh lùng mà hỏi cô.
“Anh muốn biết cái gì?” Cô chính là không nhanh không chậm mà trả lời.
“Là cô cố ý? Kích động mẹ tôi, sau đó làm cho mẹ tôi đuổi cô đi, cô đạt được nguyện vọng rời khỏi nơi này có phải không?” Hắn phẫn nộ nói, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn thấu Hàn Nhất Nhất.
“Anh nghĩ như thế nào thì nghĩ thế ấy.” Cô quá mức không muốn nhìn hắn một cái.
“Hàn Nhất Nhất, cô càng muốn rời đi. Tôi lại càng cho cô không được toại nguyện.” Hắn bức tiến cô lạnh lùng mà gầm nhẹ.
Hàn Nhất Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua. Không giải thích gì cả, lại một lần đem ánh mắt nhìn về nơi khác.
Hạ Thiên Triệu nhịn không được lại bắt đầu phát điên. Đàn bà khác thấy hắn chỉ mong sao ૮ởเ φµầɳ áo hắn một lần, mà cô gái xấu xí ૮ɦếƭ tiệt này cư nhiên ngay cả nhìn cũng không nguyện ý liếc hắn một cái.
Hắn một phen Ϧóþ cằm của cô, cố làm cho mặt của cô đối diện hắn.
Đó là một đôi mắt trong veo giống như chuyện gì cũng không liên quan. Cô lạnh lùng, nhìn không ra một chút cảm xúc. Hắn một lần hoài nghi cô gái này không có máu.
“Cô tin không. Hiện tại tôi có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô!” Tay hắn dùng sức mà ra sức Ϧóþ thêm.
Hàn Nhất Nhất vẫn lạnh lùng liếc hắn một cái. Sau đó hơi nhắm mắt lại. Nếu mạng là hắn mua về, hắn muốn lấy cũng không có gì là không thể.
“Fucking!” Hạ Thiên Triệu nhịn không được nói tục một câu.
Hắn buông hai tay đang Ϧóþ cổ cô ra sau đó xé toang quần áo của cô. Bên trong lớp áo lót màu đen là bầu иgự¢ rộng mở hiện ra ở trước mắt hắn.
Hắn тһô Ьạᴏ, thân thể cô bắt đầu run rẩy, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc