Hàn Nhất Nhất lại một lần nữa bị người mang về tòa biệt thự kia. Trong biệt thự vẫn trống rỗng như trước.
Người đàn ông mặc đồ đen đem cô ném vào biệt thự. Cửa sau đã bị quan sát gắt gao. Nhưng lúc này đây bọn họ không có trói cô, cũng không có bỏ đói cô. Mà chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là ngây ngẩn.
Trong đêm tối lúc nào cũng sẽ có một sự tình xảy ra tại đây. Một thành phố nhiều sắc đa màu.
Cánh cửa bị người dùng sức đẩy ra. Thời điểm đó cô có thể ngửi thấy mùi rượu trên người đàn ông. Đây là mùi cô ghét nhất, khi tiểu nhân Hàn Chí Viễn thua cuộc đi uống rượu, uống hết rượu trở về không đánh thì lăng nhục mẹ cô .
Thân thể cô bản năng hướng cách hắn xa hơn, lùi về sau.
“Ai cho phép cô trốn?” Hắn bước nhanh liền vọt tới trước mặt cô. Trong mắt tràn ngập tơ máu mà trong lỗ mũi thở ra mùi rượu làm cho cô rất chán ghét.
“Anh tránh ra!” Hàn Nhất Nhất lạnh lùng mà đáp lại.
“Nơi này là chỗ của tôi, cô có tư cách gì để đuổi tôi đi?” Hạ Thiên Triệu gào thét. Trở về tuy rằng hắn uống chút rượu nhưng tinh thần hắn lại hết sức tỉnh táo.
“Anh không đi, tôi đi!” Hàn Nhất Nhất dứt khoát mà nói. Nói xong liền hướng cửa đi đến.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Hắn phẫn nộ mà ở phía sau gào thét.
Hàn Nhất Nhất không để ý đến hắn, tiếp tục hướng tới phía trước đi đến. Cô càng thêm hy vọng kẻ nát rượu ૮ɦếƭ tiệt này tốt nhất lập tức ngã xuống rồi sau đó cô nhân cơ hội rời đi. Sau đó vĩnh viễn không gặp lại.
Tưởng tượng rất đẹp. Nhiều chuyện sự thật lại rất tàn khốc. Cô vừa mới đi đến cạnh cửa, còn chưa bước ra, cửa tự động bị khóa.
Hàn Nhất Nhất dùng sức mà đập cửa, cánh cửa lại không nhúc nhích tí nào.
“Quay đầu lại.” Hạ Thiên Triệu lại mang theo suy nghĩ muốn nhìn cô cười.
“Hàn Nhất Nhất, tất cả của cô đều là của tôi. Chỉ có tôi bằng lòng cho cô đi, cô mới có thể đi. Nếu không cô chỉ có thể ૮ɦếƭ tại đây ngồi trong phòng.” Hắn u ám mà nói.
“Tại sao?” Cô rất lạnh lùng bình tĩnh hỏi.
“Tại sao cái gì?” Hắn biết rõ còn hỏi.
“Anh là đại thiếu gia Hạ gia, anh là chủ sòng bạc sinh tử. Mà Hàn Nhất Nhất tôi chính là một cô nhi, hơn nữa vẫn là một người xấu hoắc. Phải, ngay cả xách giày cho anh cũng không xứng. Anh giữ tôi ở lại bên cạnh anh thấy có giá trị không?” Thanh âm của Hàn Nhất Nhất rất chậm, nghe không ra chút cảm xúc dao động dường như không phải nói mình.
Hạ Thiên Triệu cũng chán ghét dáng vẻ này của Hàn Nhất Nhất chuyên gì cũng như không liên quan, thái độ cô gái xấu xí này lại hoàn toàn không đưa hắn để vào mắt. Mà hắn chán ghét bị người coi thường như vậy. Tuy rằng cũng không Gi*t phụ nữ nhưng hắn có khả năng giày vò phụ nữ. Chỉ cần làm cho hắn có ý nghĩ muốn giày vò, số phận của những người đó không điên thì cũng bị thương.
“Cô cho là cô có tư cách hỏi lại tôi sao?”
Hàn Nhất Nhất nâng tầm mắt lên chống lại hai tròng mắt âm lãnh cùng đôi môi mỏng nhếch lên của hắn.
Hắn nhất định là một người đàn ông vô tình. Ngay lúc đó Hàn Nhất Nhất nghĩ như thế.
Đối mặt hắn Hàn Nhất Nhất dường như cảm thấy không cần phải. . tranh cãi nữa. Cô lựa chọn lặng im. Đây là phương thức cô dùng để bảo vệ mình. Một cách để đối phó với những kẻ mà cô kjông thể chọc vào, không đấu được thì trốn tránh.
Mà Hạ Thiên Triệu trời sinh chính là một người đàn ông tràn đầy sức tấn công. Con mồi càng là trốn hắn càng phải bắt được cô. Sau đó lại hung hăng mà ђàภђ ђạ cô, hắn dùng cách thức làm cho phụ nữ yêu hắn rồi hận hắn.
Đối mặt gần kề, cô mới phát hiện người đàn ông này tướng mạo thực anh tuấn. Mà tia nhu tình kia chợt lóe lên trong mắt hắn giống như một loại ảo ảnh tự huyễn tự thực.
“Cô biết không? Chỉ cần tôi muốn, không có thứ gì là Hạ Thiên Triệu tôi không chiếm được!” Hắn bắt lấy cằm của cô, thân thể càng gần lại. Mùi rượu phả vào mặt cô khiến cho cô bị kích động muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn.
“Tôi tin!” Cô chỉ là lạnh lùng trả lời. Đối với người đàn ông mà cô hoàn toàn xa lạ này nhưng việc tin tưởng hắn mười phần có khả năng làm được.
Cho nên không cần có ý đồ phản kháng. Tay hắn chạm đến làn da nõn nhưng lại lộ ra lạnh lẽo của cô thì không khỏi muốn làm càn tiến thêm một bước nữa. Hắn cúi đầu thấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô hơi đẩu lên, suy nghĩ thôi thúc muốn mở rộng cô muốn nếm thể mùi vị của cô.
Hàn Nhất Nhất tựa như đã nhận ra nguy hiểm, cô bản năng đẩy thân thể hắn ra.
Không thể đẩy, trái lại còn triệt để chọc giận Hạ Thiên Triệu.
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này, cư nhiên dám phản kháng hắn, xem ra cô còn chưa thể để hắn làm một số chuyện. Vừa nghĩ đến đó, thân thể Hạ Thiên Triệu lại cực lực đè nén khí lực to lớn đè xuống phía dưới, phủ phục trên cơ thể nhỏ nhắn của cô, cô nghĩ muốn phản kháng cũng không thể.
“Buông!” Hàn Nhất Nhất cắn răng lạnh nhạt nói.
“Tôi nói rồi, tất cả của cô đều là của tôi, cô không có tư cách đến chi phối tôi nên làm cái gì lúc này!” Tay hắn rất chuẩn xác tìm được nơi mềm mại của cô, cố sức mà Ϧóþ một cái. “Ngươi hỗn đản!” Hàn Nhất Nhất rống giận cũng quyết đoán giơ chân lên, hướng bộ phận trọng yếu của hắn hung hăng đá vào.
Bản năng phòng bị của Hạ Thiên Triệu ý thức được giúp hắn đã dễ dàng tránh được một cước kia.
Hắn một bên quấn bện lấy mái tóc dài của cô, cố sức mà kéo xuống. “Cô cư nhiên dám đá tôi, xem ra cô thực sự là không muốn sống!” Đau đớn kịch liệt trên đầu khiến cô nhịn không được thở dốc.
“Cô cũng biết đau là thế nào sao! Kêu nữa đi!” Biểu tình băng lãnh trên mặt hắn không có một tia ôn nhu, đối mặt với người phụ nữ dưới thân này hắn không có một chút thương tiếc.
Cô thấy khuôn mặt hắn lãnh huyết cứng ngắc, cắn chặt răng gắt gao phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm. Hắn càng bắt cô kêu lên cô càng không lên tiếng.
Hắn lặng lẽ nhìn môi cô biến từ hồng sang trắng sau đó biến xanh, cô dám không phát ra một tiếng. Sức lực trên tay hắn dùng đến lần thứ hai, cô cũng cố chấp thờ ơ nhìn hắn, giống như cô sẽ chờ đến khi hắn phát điên, chịu đựng biểu tình thuận theo của cô.
Nắm tay của hắn rất nhanh đã nới lỏng. Nếu như cô là đàn ông, Hạ Thiên Triệu tuyệt đối sẽ dùng hết khí lực đem phẫn uất trong lòng hóa thành nắm đấm, một quyền lại một quyền rơi vào trên người cô gái ૮ɦếƭ tiệt này, không tàn cũng muốn để cho cô nằm liệt nửa tháng.
Sau gần 30 phút đồng hồ, sức lực trên tay của Hạ Thiên Triệu từ từ thay đổi . Đối với cô gái này, hắn có một loại cảm giác bất lực.
Hắn thoáng sửa sang y phục lại một chút, hừ lạnh nói: “Hàn Nhất Nhất, cô nhớ kỹ lần sau cô còn cự tuyệt thì kết quả không có nhẹ nhàng như vậy đâu!”
Hàn Nhất Nhất nhìn thân ảnh hắn lại một lần nữa xa dần, toàn bộ thân thể giống như sau một hồi đánh trận, mệt mỏi ngã vào trong sofa, thân thể cuộn tròn lại. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì cô hoàn toàn không biết được, đối với việc cô mê man ngây ngốc ở cái biệt thự ૮ɦếƭ tiệt này, tương lai thế nào, kết quả ra sao, cô đều không biết!
Hạ Thiên Cơ nhìn thấy cô gái yêu mị dùng một bàn tay đẩy thân thể của chính mình vừa lúc ngăn trở hắn nhìn sườn mặt của nàng cô ta.
Nhưng vẻ say mê của cô ta lại làm cho máu trong người hắn sôi lên, đại não đã không thể khống chế được bước chân của bản thân mà khẩn cấp đi đến trước mặt của cô ta, muốn nhìn xem cô gái trước mặt rốt cục có bộ dáng phong tình đến thế nào.
“Ưmh” khi hắn đứng ở phía sau cô lại nghe thấy miệng cô ta nhẹ nhàng mà phát ra thanh âm hưởng thụ trầm thấp.
Chẳng lẽ cô ta thích sự an ủi của hắn? Ý nghĩ kỳ quái này đột nhiên xuất hiện trong đầu của Hạ Thiên Cơ, mà hắn quyết định bằng cách này mà xuống tay, nếu cô ta có khát vọng kia, hắn vì sao lại không thể đáp ứng cô ta chứ?
Nghĩ đến này, thânthể nóng bỏng của hắn chậm rãi tới gần cô, tay hắn bắt lấy tay cô ta, tay kia thì mò tới vòng eo của cô ta mà xoa nắn, đầu chôn ở hõm vai của cô ta hít lấy hương vị trên người cô ta tỏa ra.
Cô gái đánh đàn trong chớp mắt tay có dừng lại nhưng rất nhanh tiết tấu tiếng đàn lại càng thêm vui vẻ.
Bàn tay Hạ Thiên Cơ chậm rãi từ thắt lưng của cô ta hướng lên trên, miệng của hắn lại qua lớp voan mỏng mà cắn lấy da thịt của cô ta, theo tiết tấu của tiếng đàn mà đáp lại.
Khi bàn tay hắn ᴆụng chạm đến nơi mềm mại của cô ta tiếng đàn đột nhiên ngừng lại sau đó đưa tay bao trùm ở trên tay hắn.
“Đừng có ngừng.” Hạ Thiên Cơ say mê không muốn tỉnh lại, hắn khẽ cắn vành tai của cô ta, nhỏ giọng nói, hơi thở nam tính mãnh liệt làm chho cô gái trước mắt có giây phút mê luyến ngắn ngủi, thậm chí muốn thấy rõ ràng người đàn ông này là ai.
Nhưng là bản năng lại làm cho cô ta phản kháng, bởi vì ở những nơi như thế này cô ta chưa bao giờ cùng đàn ông ℓàм тìин, cô ta chỉ biết cô ta có thể chấp nhận SEXPARTY nhưng cũng không nói rằng cô ta sẽ đồng ý tham gia SEXPARTY, có đôi khi cô ta cũng không thể hiểu nổi chính mình, tại sao khi bản thân gia nhập vào SEXPARTY cô ta lại chỉ đứng vui vẻ mà nhìn bọn họ.
“Stop!” thanh âm của người đàn bà có chút hỗn loạn nhưng vẫn còn duy trì một chút thanh tỉnh.
Cả phòng đều đã đầy rẫy tiếng nói dung tục, Hạ Thiên Cơ không tin cô ta là thiên tiên hạ phàm lại càng không tin cô ta không có thất tình lục dục.
Hắn bỏ qua lời nói của cô ta, thậm chí bàn tay bá đạo còn không chút lùi bước với vào trong hoa viên bí mật của cô ta, quả nhiên thanh âm của cô ta đã bán đứng thân thể cô, miệng hắn lộ ra một nụ cười giảo hoạt, xem ra thủ đoạn của cô gái này so với những người đàn bà khác cũng không cao hơn là mấy, ngoài miệng kêu không cần nhưng mà thân thể lại muốn đến ૮ɦếƭ.
Cô gái thấp giọng hừ nhẹ, tựa hồ là hưởng thụ, móng tay của cô ta dùng sức cắm vào tay hắn. Hạ Thiên Cơ Nhất thời đau đến kêu to bàn tay vội rút ra.
Hạ Thiên Cơ không có lộ ra tức giận, ngược lại càng hưng phấn, xem ra cô gái này có bàn tay rất cứng cáp, hắn nghĩ không biết khi chơi trò chơi tình ái cô ta sẽ có dạng gì.
Hắm ôm lấy thắt lưng của cô ta, dùng sức một cái, người của cô ta lập tức xoay về phía hắn.
Khi hai đôi mắt đối diện nhau, trong đó chỉ là kinh ngạc không nói lên lời.
“Là anh?”
“Là cô?” Hai người trăm miệng một lời thốt lên.