Đứng ở trước mặt sòng bài, hai tay Hàn Nhất Nhất nắm lại thành nắm đấm, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến làm cô thanh tỉnh mà ý thức được cô còn sống.
“Mẹ, xin lỗi!” Cô yên lặng thì thầm ở trong lòng.
Hàn Nhất Nhất không làm theo lời hứa đầu tiên với Hàn Phong, cô lựa chọn trả thù Hàn Chí Viễn, loại đàn ông như vậy không đáng sống trên đời. Mẹ lại càng không ૮ɦếƭ oan ức như vậy. Đối phó với loại đàn ông như Hàn Chí Viễn này, cô chỉ có thể dựa vào thế lực đen.
“Tiểu thư, nơi đây không thể vào được, mời cô đi nơi khác chơi!” Vừa mới đi tới cánh cửa, ngay tức khắc có bốn người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng chắn trước mắt cô.
“Tôi tới đây để chơi, xin để tôi vào!” Hàn Nhất Nhất mặt không đổi sắc mà đáp lại, một chút e ngại cũng không có.
“Người đến đây chơi nhất định phải có thân phận hoặc là giấy chứng nhận khách mời, bằng không cô có thể đi qua sòng bạc bên cạnh.” Bọn họ không hề động thủ mà dùng thân thể cao to uy mãnh ngăn trở lối đi của cô.
“Ai nói tôi không có giấy chứng nhận khách mời.”
“Vậy xin hãy đưa ra giấy chứng nhận của cô!” Biểu tình như khắc của bọn họ giống nhau, hàn lãnh tựa như băng.
Cô thờ ơ nhìn bọn họ, không nhanh không chậm đem con dao từ trong người lấy ra, sau đó đặt lên cổ mình, chậm rãi nói: “Ở đây lấy mạng làm giới hạn đặt cược, chỉ cần người không sợ ૮ɦếƭ thì có thể đi vào mà tôi không sợ ૮ɦếƭ, tôi ngay cả tính mạng cũng đặt cược!”
Bốn người đàn ông dùng ánh mắt trao đổi với nhau sau đó nhường lại khoảng không.
Ở đây cũng không có như cô tưởng tượng, giữa sòng bạc kinh khủng này tiếng động lớn ồn ào cũng không có, trái lại yên tĩnh có chút khác thường. Toàn bộ những nữ tiếp viên chia bài quần áo cũng không dung tục, đây là sòng bạc sinh tử trong truyền thuyết sao?
Vì sao không có ai thiếu ngón tay, ngón chân hay là chân tay? Cũng không có các hào hoa công tử đại náo? Hay là các vị đại gia cao cao tại thượng tán gia bại sản, Cô im lặng nghĩ, bước chân cũng vô thức đi vào.
“Tiểu thư, cô là lần đầu tiên tới nơi này, mời đến đây mua thẻ, tối thiểu là mười vạn!” Đi tới trước mặt chính là một nữ tiếp viên có thanh âm mềm mại, khuôn mặt băng lãnh của cô ta nhìn cô rõ ràng là giễu cợt.
“Tôi muốn gặp lão đại của các người!” Thanh âm của Hàn Nhất Nhất rất trầm ổn, chính cô cũng không rõ vì sao cô lại không sợ nơi này, thực sự không sợ ૮ɦếƭ khi bước vào đây, đúng là không còn gì để mất thì cái gì cũng không sợ.
“Lão đại của chúng tôi thường không cùng khách chơi đánh bạc!” Cô nữ tiếp viên khẽ mỉm cười, lời nói vẫn như trước, rất chắc chắn.
Hàn Nhất Nhất vòng quanh một vòng, chọn một bàn tương đối nhiều người rồi đi tới.
Sự xuất hiện đột ngột của Hàn Nhất Nhất khiến cho sòng bạc đang tĩnh lặng trở lên ồn ào, bởi vì cô rất xấu xí, ánh mắt trống rỗng lại thêm băng lãnh khiến người bên cạnh không khỏi có chút lãnh thiện.
Cô không phát ra bất kì âm thanh gì, trực tiếp đem con dao cắm ở chính giữa bàn đánh bạc.
“Con điên, con đàn bà điên khùng, làm cái gì!” Một người đàn ông trong đó không kiềm chế được tâm tình nảy sinh bực tức, những người khác cũng rục rịch theo.
“Tôi chỉ muốn gặp lão đại ở đây!” Hàn Nhất Nhất cắn răng,cố sức mà phun ra vài từ.
“Ngươi cho ngươi là ai, đồ điên, người đâu mau mau đem thứ đồ điên này lôi đi. Lão tử ngày hôm nay chắc là va phải thứ quỷ gì đâu, hóa ra là va phải con quỷ cái chả trách vận may trốn mất như thế!” Gã đàn ông đang càu nhàu hẳn là đã thua đến đỏ mắt.
“Là ai muốn gặp ta?” Tiếng một người đàn ông không lớn nhưng không thể không chú ý.
Mọi người ngay lập tức cũng yên lặng chơi tiếp. Thân thể Hàn Nhất Nhất hơi run lên một chút, từ từ xoay người sang chỗ khác.
Ánh mắt kiêu ngạo khinh thường của hắn giống như muốn đâm Hàn Nhất Nhất đau đớn
Hắn từng bước một mà đến gần cô. Ánh mắt không có rời khỏi cô. Thậm chí hắn đang đoán cô gái này có phải là người sơ ૮ɦếƭ hay không? Một vết sẹo chạy dài kia khiến cô nhìn chẳng lấy gì làm đẹp thậm chí có chút kinh khủng. Chính là hắn lại có chút hứng thú đối với cô gái kinh khủng này.
“Tại sao cô muốn gặp tôi?” Thanh âm khi nói chuyện của hắn có chút trầm thấp, thậm chí mang theo chút lỗ mãng.
“Tôi muốn mua một mạng người!” Cô nhìn thẳng hắn, kiềm nén sợ hãi trong lòng.
Trong ánh mắt cô đen láy của cô sáng lóe lên hận ý, hắn có hứng thú mà nhìn chằm chằm cô.
“Cô dùng cái gì để mua?” Hắn vỗ nhẹ ống tay áo. Thậm chí cúi đầu không hề liếc nhìn cô một cái.
“Dùng mạng của tôi. Nếu tôi thua, tôi sẽ dùng con dao này kết liễu mình!” Ánh mắt Hàn Nhất Nhất nhìn phía con dao cắm trên chiếu bạc. Cô đã chuẩn bị ૮ɦếƭ. Trên đời này vốn là không có nhiều lắm gì đó cho cô lưu luyến.
“Tôi không có hứng thú với mạng của cô!” Hắn ngẩng đầu, trong mắt vẫn là lỗ mãng.
Hàn Nhất Nhất gắt gao nắm tay lạnh nhạt thản nhiên đáp lại: “Đã là mở cửa làm ăn, là sòng bạc sinh tử, khách muốn đánh cuộc mà ông chủ không cho. Ông chủ chẳng phải là nên đập vỡ bảng hiệu của mình đi sao.”
Cặp môi mỏng của hắn lộ ra một nụ cười. Người đàn bà này còn có thể bình tĩnh như thế. Ngược lại ngoài dự đoán của hắn.
“Nơi này chúng tôi mở cửa làm ăn, đây cũng là đánh bạc sinh tử. Mà cô chỉ dùng mạng của cô đến trao đổi. Tôi giúp cô Gi*t người này cũng không có lợi gì cho sòng bạc chúng tôi.” Hắn thật muốn nhìn cô gái này tiếp theo muốn làm gì.
Hàn Nhất Nhất bị hỏi, thất thần mắt đột nhiên trống rỗng. Thậm chí lui ra phía sau một bước, nhanh chóng đem một bàn tay xanh tại mặt bàn, ổn định thân thể của chính mình cùng cảm xúc.
Hắn nhẹ nhàng mà phun ra mấy chữ: “Tôi có thể đáp ứng cô một lần này. Hơn nữa cô không có dịp nuốt lời. Nếu cô thua, cô không còn có dịp gỡ vốn bởi vì cô sẽ ૮ɦếƭ ở trong này” .
Trong mắt hắn bắn ra vẻ độc ác tàn nhẫn. Ánh mắt làm cho Hàn Nhất Nhất bình tĩnh. Quá trình hơi hơi có tia gợn sóng.
“Tôi sẽ không hối hận. tôi sẽ nguyện đánh cuộc, thừa nhận thất bại.” Hàn Nhất Nhất đối diện với hắn.
Hắn cũng có hứng thú. Hắn chờ mong nhìn thấy cô thua sau đó nhìn vẻ mặt hối hận của cô.
“Cô lựa chọn một loại chơi ở đây, tôi cùng cô chơi một ván, một ván định thắng thua!” Hắn lạnh lùng mà nói, người xung quanh cũng đều toát mồ hôi lạnh, không dám phát ra âm thanh.
“Chúng ta chơi tiểu – đại. Nếu xúc xắc đại như vậy tôi thắng, nếu xúc xắc tiểu là anh thắng. Một ván định thắng thua. Nếu tôi thắng anh phải thay tôi Gi*t người. Tôi muốn Gi*t người, nếu tôi thua tôi tự sát.” Hàn Nhất Nhất bình tĩnh mà đáp lại. Trong ánh mắt không hề có chút nao núng gì.
Rất nhanh, một cô gái phục vụ đã cầm xúc xắc cấp tốc mà quay cuồng trong không trung. Mọi người đều im lặng chú tâm lắng nghe.
Sắc mặt Hàn Nhất Nhất hờ hững cũng giống hắn. Hai người đối diện nhau, tìm khắp không ra biểu cảm gì.
Giờ phút này Hàn Nhất Nhất cô cảm thấy chả có chút trách nhiệm nào đối với sinh mệnh của mình, cô nghĩ nếu ૮ɦếƭ có thể đoàn tụ với hai người mẹ của mình, nếu may mắn thắng cô còn sống cô sẽ cố gắng quý trọng cuộc sống.
Cô đem vận mệnh chính mình phó mặc cho vận may!
“Ngừng lại!” Hàn Nhất Nhất khẽ la lên, tay cô gái phục vụ sòng bạc liền ngừng chuyển động.
“Nếu như cô muốn tự mình mở, tôi có thể cho cô cơ hội này!” Người đàn ông đó nhìn cô nói.
“Không cần, ai mở cũng như nhau.” Cô tùy ý nói.
Người đàn ông chuyển ánh mắt nhìn cô gái phục vụ sòng bạc, cô ta liền giơ cánh tay ngọc ngà chậm rãi cầm vào xúc xắc rồi nhấc lên.
Trong lòng mọi người đều không yên. Hầu hết đều không biết vì sao mà đổ mồ hôi.
Có người đã len lén quan sát biểu hiện của Hàn Nhất Nhất, có lẽ bọn họ cũng muốn từ trên mặt cô có thể thấy được loại cảm giác giống như sợ hãi hoặc là hối hận gì đó. Chỉ tiếc là họ cái gì cũng không nhìn ra được, cô gái này bình tĩnh lại có chút đáng sợ.
Cô gái phục vụ sòng bạc công bố kết quả của ván cược, con số khắc sâu vào trước mắt Hàn Nhất Nhất.
“Hóa ra vận khí của kẻ xấu xí cũng không tốt hơn người là mấy!” Trong lòng cô có chút đau đớn mà nghĩ. Như vậy cũng tốt, cô cuối cùng cũng không cần gánh vác “cuộc sống như đã ૮ɦếƭ” nên cái gì cũng khồng cần suy nghĩ nữa.
Người đàn ông mong muốn có thể tìm thấy trên mặt cô một chút cảm xúc cho dù là kinh ngạc hay tương tự như sợ hãi. Thế nhưng, hắn thất vọng phát hiện cái gì cũng không có.
“Cô thua!” Người đàn ông tính toán nói lại một lần nữa kích thích cô, hy vọng cô chẳng qua là còn đang mộng du mà tỉnh lại, sau đó liền la hét lên cho là người ta chơi xấu.
Hàn Nhất Nhất lãnh đạm nhìn hắn không nói gì, vươn tay cầm con dao cắm trên bàn, cố sức mà đem nó từ trên bàn đánh bạc rút ra.
Trong suốt quá trình, mặc dù thời gian rõ ràng rất ngắn, thế nhưng không có bất kì kẻ nào giúp cô, cũng không có bất kì ai dám ra ngăn cản. Ai cũng biết quy tắc của sòng bạc sinh tử, đã dám cược thua phải chịu. Ai nuốt lời, ai ngăn cản thì số phận còn thảm hại hơn nên mọi người cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Một tay Hàn Nhất Nhất cầm con dao sau đó nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Mẹ, xin lỗi! Nhất Nhất đến với hai người đây!” Ngay sau đó, hai tay giơ lên quay mặt lại với người đàn ông đối diện mình cố sức đâm xuống bụng dưới.
“Phanh!” Một âm thanh vang lên, con dao nhỏ nhẹ nhàng dứt khoát rơi xuống mặt đất, tay cô bị một bàn tay khác mang theo hơi ấm mỏng manh nắm chặt. Là tia khúc xạ trong mắt hắn khiến cho ánh mắt của cô nhìn không ra, tựa như hắn so với cô càng không phục.
“Tôi đột nhiên nghĩ, tôi muốn người của cô còn hơn muốn mạng của cô!” Người đàn ông bá đạo nói.
“Anh không sợ sẽ phá hỏng các quy tắc của nơi này sao?” Hàn Nhất Nhất cũng không vì hắn ở thời khắc quan trọng đã cứu cô mà lộ ra biểu hiện tươi vui hoặc sung sướng.
“Người của cô cùng mạng của cô, tất cả đều thua bởi tôi cùng vận mệnh. Lúc này, tôi muốn cô sống đối với cô càng là một loại dằn vặt so với việc để cho cô ૮ɦếƭ có thể còn làm cho tôi có cảm giác hưng phấn hơn!”
“Nếu như tôi lựa chọn đem tính mạng giao cho anh, anh có thể làm khó dễ được tôi sao!” Nếu cô không muốn sống nữa thì ai cũng không ngăn được cô.
Lời của cô mới vừa nói xong, thân thể của cô không hề được thương tiếc mà ngã xuống đất đồng phát ra một tiếng trọng vang
“Hạ Thiên Triệu tôi muốn cô sống, cô phải sống, cô muốn báo thù trừ chính cô ra không ai sẽ giúp cô. Thế nhưng cô hiện tại thua cuộc. Cô cho tôi sỡ hữu tất cả thì là của tôi.” Hắn cúi đầu có chút khinh bỉ mà nhìn cô.
Thì ra hắn là Hạ Thiên Triệu. Ở trong lòng Hàn Nhất Nhất lẩm bẩm một lần. Từ ngày mà cô bắt đầu gặp hắn cô đã cảm thấy chán ghét hắn, kẻ mà luôn luôn coi mình là trung tâm.