Một tầng lại một tầng tuyết bao phủ cả thành phố, trong khu biệt thự ngày hôm nay bọn trẻ lại càng thêm vui vẻ. “Đại tiểu thư, tôi không dám nữa, về sau tôi nhất định chỉ nghe lời nói của cô, van xin cô đừng trừng phạt tôi được không?” Một cô gái chừng hai mươi tuổi quỳ gối trước mặt một tiểu cô nương, van xin giống như một con chó. “Hừ! Con đầy tớ vô dụng. Nếu lần sau ngươi còn dám giúp đỡ con gái của người đàn bà kia, ta nhất định làm thật. Nếu để ta lại thấy ngươi đến lấy lòng nhị tiểu thư, ta sẽ may cái miệng của ngươi lại.” Một tiểu cô nương có khuôn mặt thon dài xinh đẹp lại lộ ra một cỗ tức giận hung ác, trừng mắt giáo huấn người hầu đang quỳ gối trước mặt. “Vâng, đại tiểu thư, tôi hiểu, tôi nhất định sẽ ghi nhớ điểu này, van xin cô tha thứ cho A Đào lần này, xin cô!” Hai tay của cô ta dính đầy máu tươi, thanh âm run rẩy. Lần giáo huấn này đây khiến cho cô hoàn toàn hiểu được rằng: trong Uông gia này, những đứa con của nhị phu nhân cùng tam phu nhân đều không có phần. Chỉ có con của đại phu nhân mới là con cháu Uông gia, những đứa nhỏ khác đều là kẻ thù của Uông gia. “Giai Vi, con không luyện đàn thật tốt, ở trong này làm cái gì?” Một giọng nữ uy nghiêm vang lên. “Mẹ!” Giọng nữ ngọt ngào như mở cờ, như dính mà bò lên cánh tay của người phụ nữ. Ánh mắt tà tà của bà chăm chú nhìn A Đào đang quỳ gối bên cạnh, “Nó xảy ra chuyện gì?” “Nó không nghe lời, Giai Vi thay mẹ giáo huấn người hầu. Để cho đôi mắt chó của nó kia hiểu rõ chủ nhân của gia đình này là ai, hừ!” Cái miệng nhỏ nhắn của nó đẩu lên giống như tư thế của nữ vương. “Bảo bối của mẹ thực ngoan, thực hiểu chuyện!” Bà nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như báu vật của Uông Giai Vi, ở trên khuôn mặt nhỏ của nó hôn ấn xuống. “A Kiều, đem A Đào đuổi ra khỏi Uông gia. Loại người hầu không hiểu biết phép tắc này, giữ lại chính là tai họa.” Bà một bên nở nụ cười xinh đẹp với con gái, một bên lạu âm ngoan mà ra lệnh. “Vâng, phu nhân!” A Kiều nhẹ giọng đáp lời. Ngay lập tức, có hai người con trai kéo cơ thể của A Đào đi ra ngoài. “Phu nhân, đừng, phu nhân. Van xin bà, tôi về sau không bao giờ tái phạm nữa. Xin bà, giữ lại tôi mà phu nhân!” Thanh âm của cô ta càng ngày càng xa ngoài cửa lớn. Một vết máu đỏ tươi, từ A Đào mà chảy ra, như khắc vào lớp tuyết trên mặt đất. Một phía khác, một thân ảnh nho nhỏ bịt kín miệng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra. Trong con ngươi đen bóng rơm rớm nước mắt lấp lánh. “A Đào, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Là em hại chị, là em hại chị.” Tiểu cô nương kia có một mái tóc dài giống như rong biển che khuất vết bạt tai nho nhỏ. Khuôn mặt của nó cùng mẹ nó xinh đẹp như nhau, e thẹn động lòng người, nó chính là nhị tiểu thư của Uông gia – Uông Giai Trừng.
Tuyết vẫn như cũ. Tuyết bay bay đầy trời. Trên mặt đất, hai người tuyết cao cao đội mũ dạ màu đỏ. Đứng bên cạnh người tuyết, một bé gái nhỏ xinh xắn mặc áo gió màu đỏ, trên đầu đội mũ tuyết màu đỏ trông có vẻ còn nhỏ tuổi, nhưng lại trang điểm rất hợp thời trang. Phía sau nó là một đám người hầu. Uông Giai Vi âu yếm ôm mái tóc của nó. Bông tuyết lất phất trên mái tóc của nó. Gió thổi làm vài sợi tóc nhẹ nhàng bay bay. Bông tuyết rơi trên chiếc áo ba-đơ-xuy cùng chiếc mũ màu đỏ thẫm. Uông Giai Vi có thân thể nhỏ bé duyên dáng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn. Nó đẹp đến mức đứng ở đâu cũng đẹp. Nó quay người, ánh mắt nó vô tình lướt qua hai bóng người, sắc mặt vui vẻ từ từ biến mất. “Đại tiểu thư!” “Chị!” Hai cô gái nhỏ cơ hồ là cùng thốt ra tiến. “Mày là Hàn Nhất Nhất?” Ánh mắt xinh đẹp của Uông Giai Vi cũng không thèm nhìn em gái của mình, Uông Giai Trừng, mà trực tiếp dùng vẻ mặt thách thức nhìn phía Hàn Nhất Nhất. “Đúng vậy, đại tiểu thư” . Hàn Nhất Nhất khẽ mỉm cười, khuôn mặt trong veo chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay khẽ nổi lên lúm đồng tiền. Uông Giai Vi có chút kinh ngạc. Con nhỏ này chưa từng nịnh hót và nịnh bợ nó. Mà nó chỉ cần khữ mỉm cười, khuôn mặt đã sáng lạng lên. Trong lòng nó rất khó chịu. Ở Uông gia, chỉ cần là phụ nữ sẽ nói nó là xinh đẹp nhất. Một lần nó nghe được một người không nói giống như thế. Người đó nói có một cô gái tuy rằng ăn mặc giản dị nhưng mà bộ dạng so với đại tiểu thư nhìn không tồi. Bởi vì câu này nó đã khiến A Đào vĩnh viễn phải cút khỏi Uông gia, cũng làm cho đứa em gái cùng cha khác mẹ càng thêm cô độc , càng có ác ý với nó. Ai dám nói ở đây có người xinh đẹp hơn Uông Giai Vi nó thì kẻ đó chính là kẻ thù của nó. Kết cục cũng không tốt đẹp gì. “Bộ dạng bình thường nhưng so với đầy tớ có vẻ cũng xinh đẹp?” Uông Giai Vi cười như không cười mà nhìn nó. “Đại tiểu thư quá khen. Nhất Nhất như thế nào có thể so sánh được với hai vị tiểu thư đây” “Lớn mật. Ai nói mày có thể so sánh với chúng tao!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Uông Giai Vi vung bím tóc trên tay lên, liền hướng trên người Hàn Nhất Nhất mà quất túi bụi. Hàn Nhất Nhất ngây ngốc đứng im mặc cho người có bị đánh đau đến mấy nó cũng không dám phát ra thanh âm, nhẹ nhàng mím chặt môi lại. Mắt thấy bím tóc của Uông Giai Vi lại một lần nữa giơ lên, Uông Giai Trừng chỉ có thể đứng ra nói: “Chị, Nhất Nhất phạm phải điều gì sai? Nhất định phải dùng bím tóc đến trừng phạt cậu ấy sao?” “Chẳng lẽ em là kẻ điếc sao? Chị khen nó một câu bộ dạng đầy tớ so với bình thường đẹp. Giờ nó liền tự cho mình thật sự là tiên nữ” . Chỉ bằng một kẻ sinh ra đã là người hầu mà cũng đòi so sánh với nó sao? “Chị, chị hiểu lầm Nhất Nhất. Ý tứ của cậu ấy không phải như vậy” . Uông Giai Trừng tiếp tục nói. “Đúng vậy, đại tiểu thư, em nghĩ là chị hiểu làm ý tứ của Nhất Nhất rồi.” “Ba, ba” Cùng với tiếng ba, bím tóc hung hăng mà rơi vào trên cơ thể gầy yếu của nó. Ánh mắt Hàn Nhất Nhất ủy khuất chống lại nó. Đại tiểu thư so với nhị tiểu thư đúng là kẻ ác độc, Uông gia tại sao lại có hai vị tiểu thu một thì hung ác dã man một lại dịu dàng thiện lương. “Như thế nào? Mày dám lườm tao, không phục phải không?” Uông Giai Vi lại một lần giơ bím tóc trên tay lên. Hôm nay tao sẽ giáo huấn thật tốt con nha đầu không biết sống ૮ɦếƭ này. Bím tóc không có hạ xuống mà bị Uông Giai Trừng dùng sức cầm lấy. Uông Giai Vi lườm nó, lại một lần nữa trợn to hai mắt. Quả thực không thể tin được việc này. Đứa em gái ình thường nhát gan, sợ phiền phức, hành động này là của em gái nó dám làm sao? Bình thường nó đánh người hầu của nó. Em gái đứng ở một bên, một câu cũng không dám nói mà lúc này cư nhiên lại phản kháng?
Những bông tuyết lớn nhẹ nhàng dính ở bím tóc của Uông Giai Vi nháy mắt một cái đã không còn
“Chị cả. Van xin chị đừng đối xử với Nhất Nhất như vậy được không? Em cam đoan không bao giờ. . . tranh đồ vật này nọ gì với chị nữa được không?” Uông Giai Trừng nhìn thấy ánh mắt thù hận ngày càng trở nên hung ác điên cuồng của chị, trong lòng nó sợ muốn ૮ɦếƭ. Chính là nếu nó không xin tha cho Nhất Nhất, khẳng định cậu ấy sẽ bị chị đánh ૮ɦếƭ tươi. Nó đã mất đi rất nhiều người hầu đối xử tốt với nó, nó không bao giờ. . . nữa nghĩ muốn mất đi bạn tốt Nhất Nhất này.
“Uông Giai Trừng mày có đầu óc hay không hả? Chỉ bằng mày mà dám tranh đồ gì đó với tao sao, mày nhìn tất cả đồ chơi 乃úp bê vải của mày xem. Tất cả đều là tao chơi chán không muốn chơi nữa mới ném cho mày. Còn nữa, mày có biết hay không, cái con 乃úp bê công chúa bạch tuyết dễ thương mày thích muốn ૮ɦếƭ đi. Cái con 乃úp bê vải đấy, tao chơi xong, thà rằng xé rách nó cũng không thèm bố thí cho mày. Hễ là thứ mày càng muốn, tao càng không để cho, hừ!” Hết thảy tất cả đồ vật tốt đẹp hễ là không thuộc về Uông Giai Vi nó, nó đều muốn hủy diệt hết. Kể cả đứa bé gái kia, được gọi là Uông Giai Trừng em gái nó.
Trong mắt Uông Giai Trừng tràn ngập mê mang. Nó không hiểu bác gái cùng chị cả vì cái gì lại nói nó cùng mẹ nó đều bẩn giống nhau, không hiểu vì cái gì cha lại lấy nhiều vợ như vậy. Không hiểu vì cái gì mỗi lần cha từ trong phòng mẹ nó phòng đi ra. Bác sẽ tìm rất nhiều cách tra tấn mẹ. Tra đến dần dần, mà từ từ cha cũng rất ít rất ít đến phòng mẹ nó nữa, dần dần địa vị hai mẹ con nó ở Uông gia cũng ngày càng thấp.
Nhìn thấy vẻ mê mang cùng ủy khuất của nó, trong lòng Uông Giai Vi có một hồi khó hiểu, nó không biết bọn chúng có quan hệ huyết thống gì, em gái ở trong mắt nó trừ bỏ chán ghét vẫn là chán ghét.
“Mày buông tay ra!” Uông Giai Vi mang theo ngữ khí mệnh lệnh nói với nó.
“Trừ phi chị thả Nhất Nhất, bằng không em sẽ không buông tay.” Uông Giai Trừng cũng thêm cố chấp.
Uông Giai Vi đưa mắt ra hiệu, một đứa bé bên cạnh lập tức đi qua kéo Uông Giai Trừng đi. Rất nhanh tay nó đã bị bức buông lỏng ra. Uông Giai Vi rút bím tóc vừa được giải thoát liền giơ lên mà lúc này đây đột nhiên lại đánh lên người đứa em gái.
“Đừng!” Uông Giai Trừng đau đến kêu lớn lên.
“Mày cư nhiên dám giật bím tóc của tao. Mày còn dám uy Hi*p tao, để coi tao làm gì lại mày.” . Không bởi vì đối phương là em gái mà bím tóc nhẹ tay xuống.
Tất cả tiểu hài tử cũng không dám lên tiếng, chỉ là đứng bên ngoài quan sát.
Thời điểm tay Uông Giai Vi lại nâng tay lên, Hàn Nhất Nhất nhào vào trên người Uông Giai Trừng. Bím tóc lại một lần vô tình mà dừng ở trên người nó.
“Nhị tiểu thư, thực xin lỗi!” Cô ôm thân thể nhỏ bé của Uông Giai Trừng nhẹ nhàng mà nói. Xong trong lòng của cô là tự trách chính là cô làm cho nhị tiểu thư bị đại tiểu thư dùng bím tóc đánh.
Uông Giai Vi thấy vậy chỉ vào Hàn Nhất Nhất nói với một đống tiểu hài tử: “Ta Uông Giai Vi xinh đẹp hay Hàn Nhất Nhất nó xinh đẹp?”
Những tiểu hài tử ấy cơ hồ không có gì do dự trăm miệng một lời nói: ” Đại tiểu thư xinh đẹp. Đại tiểu thư xinh đẹp.”
Miệng nó cười cong lên, nó chính là muốn nghe được mọi người nói Uông Giai Vi nó xinh đẹp hơn so với Hàn Nhất Nhất.
“Hiện tại các ngươi đi nhặt tảng đá cho ta. Nhiệm vụ chính là hướng trên người hai đứa nó mà ném, ném càng nhiều càng tốt!” Nó lại một lần nữa lớn tiếng ra lệnh.
Lúc này một đứa bé thân hình mập mạp đôi mắt híp lại tên là Trần Gia Linh đứng bên cạnh nói nói: “Đại tiểu thư. Trên mặt đất Khắp nơi đều là tuyết, căn bản là không có tảng đá nào. Làm sao bây giờ?”
“Không có tảng đá liền nặn bóng tuyết hướng người chúng nó mà ném, ném ૮ɦếƭ nó cho ta!” Nó nghiến răng phát ra lửa giận nói. Ở trong ý thức của nó, chỉ cần làm sai ý tứ của nó thì đều bị trừng phạt.
Lời của nó mới vằ dứt. Mấy đứa trẻ kia tựa như phát điên, nhặt tuyết trên mặt đất lên, hướng Hàn Nhất Nhất cùng Uông Giai Trừng mà ném, đặc biệt là Hàn Nhất Nhất bởi vì Uông Giai Trừng là nhị tiểu thư. Nếu không được sủng ái thì bọn chúng cũng không dám đắc tội đứa bé này.
“Các ngươi dùng sức ném cho ta. Người nào ném nhiều ta liền thưởng người đó một trăm đồng tiền!” Uông Giai Vi lớn tiếng tuyên bố. Phải biết rằng, khi đó, một trăm đồng tiền bằng tiền công một tháng của bố mẹ bọn nhỏ ở Uông gia. Những đứa nhỏ đó vừa nghe nói đến có một trăm đồng tiền, cả đám như điên rồi, giống như Trần Gia Linh trực tiếp tấn công Hàn Nhất Nhất, ra sức mà ϲởí áօ khoác của nó. Cứ như vậy, thân thể của Nhất Nhất gần như phơi bày trong không khí. “Chị, xin chị, Nhất Nhất sẽ bị lạnh ૮ɦếƭ, chị đừng như vậy. Xin chị mà.” Uông Giai Trừng gần như chỉ dùng tư thế bò đến trước mặt nó. Mà tại đây, bên trong một mảnh tuyết hỗn loạn, một mùa tuyết bay đầy trời rất là chướng mắt. “Ha ha ha ha! !” Một trận cười to đột nhiên phá vỡ cảnh tượng này. Trong lòng Uông Giai Vi nghĩ. Là đứa nào lớn mật như vậy, dám ngăn cản nó. “Uông đại tiểu thư, làm việc thật là tốt!” Nó theo tiếng cười quay đầu lại, một mà kia như gai trong mắt nó, như lửa đốt trong lòng nó. Anh trai Uông Khánh Vũ của nó cùng một đứa bé trai khác mà nó không biết tên, trong mắt cậu bé lộ ra vẻ khinh thường. Nó chưa từng phải chịu qua sự đối xử lạnh lùng như vậy. Đứa bé trai này dựa vào cái gì mà dám nhìn nó như vậy, nó không muốn ánh mắt của tên kia nhìn nó như vậy. “Anh Khánh Vũ, em xin anh mau cứu Nhất Nhất đi, bạn ấy sẽ bị bọn họ làm cho ૮ɦếƭ mất!” Uông Giai Trừng vừa nhìn thấy Uông Khánh Vũ đến, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng. Giữa những đứa nhỏ ở trong Uông gia cũng chỉ có lời nói của Uông Khánh Vũ này mới có thể trị được Uông Giai Vi. Uông Khánh Vũ vừa nghe đến cái tên Hàn Nhất Nhất lập tức xông tới hướng những đứa nhóc kia, hét lớn một tiếng bọn chúng liền sợ đến co chân bỏ chạy. Uông Giai Trừng chạy đến bên cạnh Hàn Nhất Nhất, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nó, Uông Khánh Vũ không suy nghĩ gì liền cởi cái áo khoác trên người mình, mặc vào trên người Hàn Nhất Nhất. Bên cạnh, Uông Giai Vi cùng người bạn mà Uông Khánh Vũ dẫn tới đối diện nhau. “Ta gọi là Hạ Thiên Cơ, ta muốn nói, bộ dạng của ngươi thật đẹp, làn da thật trắng, đôi mắt thật sáng.” Cậu hàm chứa ý trêu cợt cười như không cười nói. Uông Giai Vi lại một lần nữa ngẩng đầu kiêu ngạo, vẻ đắc ý trong lòng càng tăng thêm. “Bất quá. . .” Đầu Hạ Thiên Cơ chuyển hướng về phía Hàn Nhất Nhất cùng Uông Giai Trừng, khi mắt cậu đối diện với đôi mắt tĩnh lặng to tròn của Hàn Nhất Nhất thì trong lòng cậu mơ hồ có một loại xúc động, giống như cậu từng nhìn thấy nó ở đâu đó. “Bất quá cái gì?” Uông Giai Vi mở miệng cao ngạo nói. “Cô bé nằm trên mặt đất kia so với ngươi, bộ dạng trông xinh đẹp hơn rất nhiều.” Cậu nghênh đón ánh mắt của nó, trong mắt lộ ra ý cười. “Ngươi, ngươi. . . !” Uông Giai Vi cảm giác như bản thân đột nhiên bị người khác lột trần y phục, tức giận trong lòng nháy mắt đã bùng cháy lên. Chính là đối diện với đứa bé trai này, nó cái gì đều không thể nói được. “Không cần kích động! Ta còn nghĩ cần phải nói lại lần nữa. Nói thật là, ngay cả bộ dáng ngươi cũng kém xa người ta!” Cậu chỉ vào Uông Giai Trừng nói. Lời này của cậu vừa nói ra, sắc mặt Uông Giai Vi càng thêm xanh mét, bỗng nhiên lớn tiếng mà hét ầm lên. “Hạ Thiên Cơ, tên hỗn đản nhà ngươi. Ngươi hỗn đản. . . hỗn đản!” Uông Giai Vi lần đầu tiên bị người khác coi thường như thế. Cảm xúc của nó đã tức giận đến cực hạn, lại giơ lên bím tóc trong tay, mà lúc nay đây, bím tóc của nó nhắm vào chính là Hạ Thiên Cơ. Ở trong mắt nó, cho tới bây giờ đều là người khác nhìn sắc mặt của nó. Không nghĩ tới hôm nay, lần đầu tiên chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác, nó làm sao có thể cam tâm chứ?