Trời càng ngày càng tối, ngồi trong ô tô nhìn ra phía căn biệt thự bên đường khiến tâm trạng của cô càng rối.
Cách gia bị niêm phong, hai anh cô bị cảnh sát dẫn đi. Bây giờ trong tay cô chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi thân xác này và hai bàn tay trắng.
Nhϊếp Lạc Dật băng bó vết thương cho cô xong, hắn bấy giờ mới vô tình ngẩng đầu lên. Thấy cô vẫn hướng ánh nhìn về phía của Cách Gia mà khóc. Hai người đã dừng xe ở đây cũng khá lâu rồi mà cô một tiếng cũng không nói, cứ mải nhìn về căn biệt thự đó.
- Chị, chỗ này sắp không an toàn rồi. Thuộc hạ của Đông Thần có thể đến bất cứ lúc nào. Chúng ta... Đi thôi...
Cách Cổ Lạp thở ra một hơi khó khăn. Cô quay sang nhìn Nhϊếp Lạc Dật, cố gắng mỉm cười.
- Chuyện của chị, nhóc đừng xen vào nữa. Bây giờ chị không còn đủ khả năng nuôi nhóc nữa đâu. Nhóc có thể đi kiếm ai có đủ khả năng hơn chị...
- Chị nói cái gì vậy?
- Chị không muốn liên lụy đến nhóc. Chính vì vậy... Đừng đi theo chị nữa...
Nói đến đây, Cách Cổ Lạp nhanh chóng mở cửa xe đi xuống. Nhϊếp Lạc Dật không ngờ cô lại có ý như vậy. Hắn cũng xuống xe, nhanh chóng chạy đuổi theo cô.
- Cách Cổ Lap! Chị điên gì vậy? Đến giờ này chị còn điên được à? Mau trở lại xe cho tôi!
Bước chân của cô nặng nề. Cô cắn môi, cố gắng để không rơi lệ nữa. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không làm được. Cô biết rằng nếu cô còn liên quan tới Nhϊếp Lạc Dật, chắc chắn Đông Thần sẽ không để cho thằng nhóc một con đường sống. Tuy bây giờ cô đã mất đi tất cả mọi thứ, thì cô cũng không thể để thằng nhóc này theo cô chịu khổ được. Chính vì không muốn Nhϊếp Lạc Dật thấy bản thân cô khóc nữa. Cách Cổ Lạp bất đắc dĩ đứng đó không quay lưng lại.
- Chị... Đói rồi... Nhóc đi mua giúp chị đồ ăn, chị sẽ không đi nữa.
- Thật không?
- Chị từng lừa nhóc chưa?
Nhϊếp Lạc Dật suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi mua chút gì đó cho cô ăn. Để cô không rời đi, hắn sẽ làm theo lời của cô.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Cách Cổ Lạp từ từ quay lại nhìn bóng lưng của Nhϊếp Lạc Dật cho đến khi hắn khuất dạng. Đúng là... Thằng nhóc này chỉ được cái to xác, bản thân thì vẫn chỉ là trẻ con...
Cách Cổ Lạp chần chừ một lúc rồi chạy đi theo hướng ngược lại.
Xin lỗi, Nhϊếp Lạc Dật... Chị xin lỗi... Chị không thể liên lụy đến nhóc. Chị sẽ chịu tất cả mọi thứ.
Mãi đến lúc lâu sau, Nhϊếp Lạc Dật toàn thân ướt đẫm mồ hôi xách một túi bánh mì với ít sữa trở lại. Hắn đi đến chiếc xe đen rồi mở cửa xe ra nhưng không có thấy bóng dáng cô đâu.
Chiếc túi trên tay của Nhϊếp Lạc Dật rơi xuống đất. Hắn nắm chặt tay lại dần dần hiểu ra mọi chuyện. Cô lừa hắn! Cô thực sự đã bỏ đi rồi!
Cái người phụ nữ ngu ngốc đó sao lại bỏ đi như vậy chứ? Bây giờ trong tay cô không còn gì cả. Thân phận vốn là một vị tiểu thư, giờ bỏ đi với hai bàn tay trắng, làm sao cô có thể chịu nổi? Nhϊếp Lạc Dật nhếch miệng cười nhưng nước mắt của hắn lại lăn dài trên má.
- ૮ɦếƭ tiệt! Sao chị dám lừa tôi? Cách Cổ Lạp, chị bị nước ngập úng não rồi hả?
Nhϊếp Lạc Dật không kìm nén được giơ chân đá mạnh vào cửa xe.
- Chị định bỏ tôi sao? Chị đi rồi ૮ɦếƭ ở đâu sao tôi dọn xác cho chị được chứ?
Còn đang không biết nên làm gì, đột nhiên có hai bóng đen vô tình đi ngang qua. Phát hiện được mục tiêu trước mặt, một trong hai người nhanh chóng kết nối cho Đông Thần.
- Thưa ngài, chúng tôi đã phát hiện ra Nhϊếp Lạc Dật.
- Còn cô ấy đâu?
- Phu nhân thì chúng tôi không rõ, không thấy cô ấy ở cạnh thằng nhóc kia. Giờ phải làm sao ạ?
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Đông Thần lên tiếng nói.
- Khử thằng nhóc ấy đi!
Nhận được mệnh lệnh, hai tên áo đen lập tức cúp điện thoại rồi rút súng ra nhắm thẳng về phía của Nhϊếp Lạc Dật.