Cách Cổ Lạp lái xe với tốc độ cao trên đường. Cô không hiểu tại sao bản thân lại lái xe được nhưng cô vẫn bất chấp cảnh sát giao thông chặn đường mà lao nhanh về biệt thự. Cô vẫn không thể tin được Đông Thần lại làm ra những chuyện như vậy. Hắn nói hắn yêu cô... Cô đã tận mắt thấy hắn suýt nữa vì cô mà tự sát. Không thể có chuyện hắn lại hại gia đình cô được.
Tất cả chỉ là giả thôi! Đúng... Chỉ cần gặp được Đông Thần... Nêua hắn nói không phải cô sẽ tin hắn.
Lái xe đến con đường quen thuộc, Cách Cổ Lạp đạp chân phanh, dừng ngay trước cổng lớn. Phía sau có mấy chiếc ô tô cảnh sát theo sau. Cô phải công nhận đám người đó bám dai như đỉa, có vi phạm 1 chút thôi mà bám tới tận đây. Tuy nhiên, làm sao cô có thể để bị bắt được. Cách Cổ Lạp muốn mở cổng lớn đi vào, ai ngờ có hai bảo vệ chặn ở cửa.
- Các người không có mắt à? Tránh ra!
Trong người đã khó chịu rồi mà mấy người này lại khiến cô đến phát bực.
- Thưa thiếu phu nhân, Đông tổng có lệnh... Nếu không được sự cho phép của ngài ấy, bất kể ai cũng không được vào trong...
Không để cho tên đó nói xong, Cách Cổ Lạp giơ chân giáng cho tên đó một cú quay vòng lăn ra đất. Còn tên bên cạnh thì cô đấm thêm một phát đến choáng váng. Dọn dẹp xong, cô nhanh chóng thẳng đường vào trong biệt thự.
Tưởng đâu dễ dàng, ai ngờ bên trong còn có thêm một nhóm tên áo đen đứng sẵn ở đó. Cách Cổ Lạp định tiến lên giải quyết ai ngờ bọn họ lại cúi đầu.
- Thiếu phu nhân, ngài ấy đang chờ cô ở bên trong.
Cách Cổ Lạp nhìn bọn họ, ai nấy đều mang một vẻ mặt lạnh tanh. Không khí xung quanh cũng có phần ảm đạm. Cách Cổ Lạp đi sâu vào bên trong. Một không gian tối tăm bao vây lấy cô, tất cả cửa đột nhiên bị ai đó đóng chặt lại. Sau đó, tất cả đèn điện được bật lên. Mà lúc này, Đông Thần đang ngồi trên bộ ghế da trước mặt khiến cô có chút giật mình.
Hắn trong bộ vest đen, đôi chân dài vắt chéo, lưng tựa ra sau thành ghế. Khí chất của hắn toả ra chẳng khác gì vương giả từ trên cao thao túng kẻ khác.
- Đông Thần, chuyện của gia đình em... Anh có biết chưa?
Đông Thần nhếch miệng, hắn cởi chiếc áo vest đen ra tiện tay quăng xuống ghế. Bàn tay thon dài cưởi nút áo trên cùng, sau đó nới lỏng cà vạt. Hắn đứng dậy, từng bước tiến lại gần về phía của cô.
- Tôi đương nhiên biết!
Cách Cổ Lạp tự nhủ với bản thân rằng phải thực sự bình tĩnh. Cô nghiếng răng, tay nắm chặt vạt áo.
- Anh là có ý gì? Anh biết sao không nói cho em? Tại sao lại không đến đám tang? Đông Thần, anh rốt cuộc là có ý gì... Em đã...
- Là tôi muốn trả thù thôi. Cách Gia đáng tiếc vẫn còn kẻ chưa ૮ɦếƭ, sau mấy hôm nữa... Tôi sẽ sai người đi bắt hai tên đó lại.
"Bốp" Bây giờ Cách Cổ Lạp không thể bình tĩnh được nữa. Cô không kìm nén được mà tát cho Đông Thần một cái bạt tai. Vả lại, lực tay của cô cũng khá mạnh. Gương mặt đẹp trai của hắn bị ửng đỏ, dường như in cả vết bàn tay của cô.
Tuy bị đánh, nhưng Đông Thần không có tức giận. Hắn chỉ giơ tay xoa nhẹ bên má của mình mà mỉm cười. Nụ cười này của hắn... Khiến cho cô lạnh sống lưng.
- Em có biết sản nghiệp và vị thế của ông nội em là do đâu mà có không?
- Sản nghiệp và vị thế?
Cách Cổ Lạp bất ngờ, chẳng lẽ... Ngoài chuyện cô và Đông Tư Hạo hiểu lầm lần đó, Đông Thần còn mối thù khác sao?
- Đúng, năm đó Cách Gia đã cùng Đông Gia tranh cử. Tuy nhiên, vì để chiến thắng... Cách gia đã dùng thủ đoạn đê tiện. Mua chuộc những người có địa vị để gian lạn. Kết quả đúng như Cách Gia mong muốn. Ông nội em lên chức, trở thành người có quyền thế, đưa Cách gia 1 bước lên mây. Còn ông nội tôi muốn vạch trần chuyện đê hèn đó mà bị ông nội em và đám khốn đó hãm hại gϊếŧ người diệt khẩu. Sự ra đi của ông nội khiến Đông gia sụp đổ...
Nói đến đây, Đông Thần kích động nắm chặt lấy hai bả vai của cô.
- Em tưởng ông nội em tốt lắm sao? Ba em ăn hối lộ, ông nội vi phạm trong cuộc tranh cử. Tất cả... Chính là những kẻ đểu, là kẻ đê hè.! Em có biết năm tôi 5 tuổi cuộc sống như thế nào không? Ba tôi vì chạy xuôi chạy ngược vay vốn mà bị người ta đánh gãy chân. Mẹ tôi phải chăm Tư Hạo lúc đó cũng chỉ được mấy tuổi, tôi không được đến trường. Nhiều lúc, cả nhà không có gì ăn... Em biết tôi phải ăn gì không? Ăn lá cây... Ăn những đồ ăn thừa mà người ta vứt đi. Ngày nào cũng bị bạn bè đánh đập. Đến tận năm tôi 10 tuổi thì ba tôi mới vực được công ty đứng dậy. Vì muốn thoả lòng ước muốn của mẹ, tôi đã giả làm con gái suốt mấy năm. Mẹ tôi cũng muốn sinh con gái nhưng vì hoàn cảnh không thể sinh được. Tôi tưởng đã quên chuyện đó rồi cho đến hôm em mở ảnh lúc nhỏ của tôi ra... Tôi đã không thể để yên nữa!
Nước mắt của Cách Cổ Lạp trực trào. Cô không biết những chuyện này... Hoàn toàn không biết....
- Em tưởng hào quang tôi đang có được là nhờ cái gì? Em đã từng bị người ta dùng để làm thí nghiệm chưa? Em có hiểu cảm giác dập đầu chảy máu xin họ đừng đánh ba mẹ chưa? Cách Gia các người đều là lũ bất lương cả. Bây giờ, tôi chỉ trả lại những gì họ đã nợ gia đình tôi mà thôi!
- Anh... Vậy tại sao ban đầu lại muốn kết hôn với tôi? Tại sao?
- Ông nội em cũng quá cáo già, muốn tôi kết hôn với em để thâu tóm kinh tế tài chính trong tay tôi. Nhưng ông ta không ngờ rằng, ngày ông ta nhận tôi làm cháu rể cũng là ngày ông ta mất đi hết tất cả!
Cách Cổ Lạp không thể nghe thêm nữa. Cô giằng tay ra kích động đánh vào người của Đông Thần.
- Anh là tên khốn... Sao anh lại gϊếŧ họ...mẹ tôi, hai anh của tôi họ đâu có làm gì sai... Đông Thần...anh là tên điên... Anh là tên khốn nạn......
Vậy mà Đông Thần vẫn để cho cô đánh. Trong mắt hắn bây giờ toàn là sự hận thù.
- Ban đầu lấy cô một là vì kế hoạch này, hai là vì cô dám dây dưa với Tư Hạo. Ba tôi vốn dĩ bảo tôi không thể để Cách Gia còn lại bất cứ một ai. Tuy nhiên... Việc có tình cảm với cô là nằm ngoài dự đoán của tôi...
- Anh nói cái gì?
- Hôm đó, vốn dĩ thấy cô ૮ɦếƭ tôi chỉ muốn diễn kịch cho ông nội cô xem thôi. Ông ta luôn đứng ngoài nhìn qua tấm kính vào trong. Ai ngờ, cô lại kì tích sống lại... Tôi lại càng có cơ hội để khiến cô tin rằng tôi yêu cô sâu đậm.
"Bốp" Cách Cổ Lạp lại không dám tin vào tai mình. Cô lại giáng thêm cho Đông Thần một cái bạt tai nữa. Bây giờ, lòng của cô bị rách lại còn bị hắn xát muối vào nữa. Tình yêu của cô... Thì ra lại rẻ rách tới vậy..
- Đủ rồi! Đông Thần... Càng nhìn anh tôi lại càng cảm thấy kinh tởm... Tôi không ngờ anh lại là con người như vậy.... Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt anh thêm một phút giây nào nữa...
Cách Cổ Lạp định quay người rời khỏi cái nơi kinh tởm này. Cô muốn về nhà, muốn về Cách Gia ngay lập tức. Cứ nghĩ đến chuyện này, là cô rất khó thở...không thể nào chịu nổi...
- Muốn đi sao? Tôi đã cho cô đi chưa?
- Anh còn muốn gì nữa?
- Đương nhiên là... Muốn cô...