Tổng Tài: Anh Sai Rồi - Chương 32

Tác giả: Bạc Hà

Cả 3 người lâm vào tình thế lưỡng nan. Cách Cổ Lạp không quan tâm tới Đông Tư Hạo. Cô đi về phía của Đông Thần. Không may, cô dẫm lên mảnh thủy tinh dưới đất. Đông Thần phát hiện ra vội vàng bế cô lên đi về phía giường bệnh.
Đông Tư Hạo nhìn hành động này của anh trai mình thì dường như hiểu ra phần nào đó vấn đề. Trước đi đến đây, anh đã gặp rất nhiều phóng viên vây quanh. Lúc bấy giờ, Đông Tư Hạo mới biết rằng anh trai và Cách Cổ Lạp đã kết hôn rồi. Vốn Đông Tư Hạo không tin những gì họ nói nhưng khi thấy một màn vừa nãy, anh càng chắc chắn rằng đó là sự thật.
Nhìn Đông Thần xử lí vết thương nhanh cho Cách Cổ Lạp, Đông Tư Hạo dường như cảm thấy bị phản bội.
Cuối cùng xử lí vết thương cho Cách Cổ Lạp xong, Đông Thần đứng dậy nhìn Đông Tư Hạo.
- Ra ngoài chúng ta nói chuyện.
Nhưng Đông Tư Hạo không đi. Anh ta nhìn Đông Thần rồi lại đi đến chỗ của Cách Cổ Lạp nắm lấy hai tay của cô.
- Cổ Lạp, nói cho anh biết đây không phải sự thật đi. Em và anh trai anh chỉ là kết hôn giả thôi đúng không?
- Đông Tư Hạo!
- Anh im miệng cho tôi! Anh là anh trai mà tôi ngưỡng mộ nhất. Sao anh lại làm ra cái chuyện này? Trước khi tôi gặp tai nạn, chẳng phải anh cũng biết rằng cô ấy là bạn gái của tôi sao? Anh cho phép anh lấy cô ấy! Anh cho phép anh!!
Đông Tư Hạo tức giận đến nỗi nắm chặt tay của Cách Cổ Lạp khiến cô hơi nhăn mặt. Đông Thần không thể nói gì hơn. Hắn biết điều này sẽ xảy ra, hắn định đợi cho Tư Hạo bình phục đã rồi mới lựa lời nói cho nó biết. Ai ngờ, vừa tháo băng, Đông Tư Hạo đã chạy đến gặp cô ngay.
- Cổ Lạp, em yêu anh đúng không? Anh đã từng nói rằng nếu mất em, anh sẽ không thể sống nổi mất. Em hãy nói cho anh biết đi.
Tuy Đông Tư Hạo khiến cho Đông Thần khó xử thì cô lại không như vậy. Dù sao, trong suy nghĩ của Cách Cổ Lạp, cô muốm nói rõ ràng cho Đông Tư Hạo biết. Tính của cô vốn thẳng thừng, không muốn để việc gì đó kéo dài rồi sẽ càng khó giải quyết hơn.
Cô dừng lại một chút, rút một tay ra khỏi tay của Đông Tư Hạo. Sau đó, kéo lấy tay còn lại của anh ta ra khỏi tay mình.
- Tôi và Đông Thần kết hôn rất lâu rồi. Chính vì anh ấy nghĩ cho anh nên mới không có nói ra sự thật, giấu tất cả cho tới tận bây giờ. Tôi, không có yêu anh. Tôi yêu anh ấy!
Lời nói này chẳng khác gì một con dao cứa mạnh vào trái tim của Đông Tư Hạo. Anh ta thất thần hơi lùi lại phía sau. Mà Đông Thần đứng gần đó nắm chặt bàn tay lại.
Những hình ảnh trước khi dần dần hiện lên trong đầu của Đông Tư Hạo. Từ lần đầu tiên gặp cô. Trong thế giới của anh ta, Cách Cổ Lạp là một cô gái đặc biệt. Cô đã giúp anh thoát ly khỏi sự cô đơn. Mặc dù sau vụ tai nạn đó, anh đã sống thực vật một thời gian. Nhưng anh không hề oán trách cô mà càng yêu cô hơn. Anh khẳng định bản thân có thể tỉnh lại đều nhờ vào cô cả.
Hai mắt của Đông Tư Hạo không hiểu sao rất nhức. Anh ta dứt khoát tháo chiếc kính đen ra. Ánh sáng của đèn điện và mặt trời khiến anh hơi choáng.
- Tư Hạo, em làm gì vậy? Mắt em vừa mới phẫu thuật xong. Mau đeo kính vào!
Đông Thần đi tới muốn giúp Đông Tư Hạo đeo lại kính. Ai ngờ, anh ta túm lấy cổ áo của Đông Thần. Cảm xúc mãnh liệt khiến đôi mắt ngấn nước.
- Anh hai, từ nhỏ đến giờ anh luôn nhường em, bất kể thứ gì em thích anh đều cho em cả. Nhưng bây giờ, em chỉ có nguyện vọng duy nhất thôi... Xin anh... Anh hãy nhường cô ấy lại cho em... Em thật sự yêu cô ấy... Hai người hãy ly hôn đi....
Đông Thần biết rằng tính cách đứa em trai này của hắn rất bồng bột, tùy hứng. Hắn lại không ngờ Đông Tư Hạo lại yêu cô nhiều như vậy. Một bên là em trai, một bên là vợ hắn. Kì thực, hắn không biết phải làm thế nào.
Còn Cách Cổ Lạp ngây người. Cô không lên tiếng. Cô muốn xem Đông Thần sẽ xử lí ra sao. Tuy cô không muốn vì mối tình cảm rắc rối này ảnh hưởng đến hai anh em họ nhưng cô thực sự cũng hết cách. Quyết định chỉ có thể trông cậy vào Đông Thần mà thôi.
Đông Tư Hạo đau lòng quỳ rạp gối xuống. Lúc này, Đông Thần vẫn không mở lời được. Hắn cố gắng hết sức giữ Đông Tư Hạo lại.
- Anh hai, em xin anh nhường cô ấy cho em. Cứ cho là em ích kỉ cũng được... Nhưng, nếu không có cô ấy, em cũng chẳng muốn sống nữa.
Cuối cùng, Đông Thần không nhịn được nữa lên tiếng.
- Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Anh tin chắc rằng anh yêu cô ấy không thua kém gì em. Anh có thể nhường cô ấy cho em, nhưng em phải biết rằng dù có thế nào người cô ấy yêu cũng không phải là em. Tư Hạo, em đừng cố chấp nữa. Lạp Nhi và em không thể bên nhau được. Chẳng lẽ, em vì bản thân mà ép buộc cô ấy ở bên em sao? Đấy gọi là tình yêu của em à?
Dừng một lúc, Đông Thần tiếp tục.
- Anh có thể nhường, tuy nhiên anh sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy đầu tiên đã. Nếu cô ấy theo em, anh sẽ buông tay. Nếu cô ấy ở lại bên anh thì anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Rồi cả hai người đàn ông lần lượt nhìn về phía của cô. Khoé miệng của Cách Cổ Lạp giật giật. Lần này toang thật!
Cô phải công nhận IQ của Đông Thần xuất sắc. Đảo qua đảo lại cuối cùng hắn đổ dồn mọi vấn đề lên đầu cô, để cô tự quyết định.
Cách Cổ Lạp nhìn Đông Thần nói ra một câu đầy hàm ý.
- Đông Thần, anh quả là một con cáo già thành tinh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc