- Đêm hôm khuya khoắt, cô lại cùng tên Phương Kỷ đó lượn lờ đi chơi? Rốt cuộc cô có coi tôi là chồng của cô không?
Vừa dắt Cách Cổ Lạp đi ra đến chỗ để xe, Đông Thần không kìm chế được mà tức giận.
Cách Cổ Lạp thì không để tâm, cô lờ đi định mở cửa xe thì bị Đông Thần chặn lại.
Cô ngẩng đầu lên, từ cái chiều cao 1m7 của cô so với Đông Thần không là gì nhưng vai vế của hai người trong mắt cô chính là ngang bằng nhau.
- Coi là chồng? Đông Thần, anh muốn tôi coi anh là chồng thì trước tiên hãy mở mắt ra xem tôi là vợ đi! Một mặt thì đẩy tôi đóng kịch cho Đông Tư Hạo, mặt khác lại muốn tôi phải ngoãn làm vợ anh? Xin lỗi, Cách Cổ Lạp tôi không có thiểu năng mà cam chịu!
- Cách Cổ Lạp, cô nghĩ cô là ai hả?
- Đương nhiên tôi nghĩ tôi là vợ anh, nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Thực tế, tôi và anh chẳng có cái gì liên quan đến nhau cả!
Đông Thần hoàn toàn sững sờ khi nghe những lời này của Cách Cổ Lạp. Vốn hắn định đến đây để xin lỗi cô nhưng khi tận mắt thấy cô và Phương Kỷ cùng nhau ngồi xem đấu giá thì hắn không nhịn được.
Hắn ý thức rằng bản thân lúc trước hơi quá lời. Hắn muốn nói chuyện rõ ràng với cô mọi việc. Tuy nhiên, sự cố gắng của hắn lại bị cô coi như là không khí. Dù sao cô vẫn là vợ hắn, hai người chừng nào chưa ly hôn thì hắn không chấp nhận cô trêu ghẹo ong bướm bên ngoài.
- Trở về biệt thự ngay cho tôi!
- Tại sao tôi phải nghe lời anh...
Cách Cổ Lạp không đời nào nghe theo, nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, Đông Thần đã mở cửa xe tống cô vào bên trong. Ngay khi hắn định đóng cửa lại, Cách Cổ Lạp liều ૮ɦếƭ giơ tay chặn đứng, mặc cho cánh tay mình bị kẹp đến đau buốt.
- Bỏ tay ra!
- Không bỏ, tôi không muốn về cùng anh!
- Tôi nói cô có bỏ tay ra không?
Với lời đe doạ như này, Cách Cổ Lạp vẫn kiên quyết.
- Không bỏ!
- Vậy thì đừng trách tôi kẹp đứt tay cô...
Ngay tức khắc, Cách Cổ Lạp bị Đông Thần không kiêng ép chặt cửa xe. Tay cô cảm giác như sắp đứt tới nơi rồi.
- Đông Thần... Anh là đồ khốn... Tôi mà gãy tay... Tôi sẽ khiến anh liệt tổ liệt tông...a....a.a.....
Tiếng hét của Cách Cổ Lạp vang vọng cả bãi đỗ xe. Rất nhiều người qua lại đều đưa mắt nhìn về phía của hai người. Tuy rất tiếc cho cô nhưng chẳng ai dám ngu ngốc tiến lên ngăn cản. Ở đây không ai không biết mặt của vị tổng tài nổi tiếng này.
Còn Đông Thần thì điều khiển sức lực của bản thân. Hắn chỉ định dạy cô một bài học nhớ đời chứ không định kẹp đứt tay của cô, nếu cô chịu mở miệng xin hắn thì hắn sẽ thả tay cô ra.
Nhưng cái người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này đau đớn như vậy cũng không chịu xin lỗi hắn!
Tài xế cùng đám vệ sĩ đứng phía sau chỉ bất đắc dĩ quay mặt đi mà không dám can ngăn.
Cách Cổ Lạp đau tới mức chảy nước mắt. Khi cô sắp sửa không chịu được nữa thì một bóng trắng nhanh chóng chạy lại đẩy Đông Thần ra. Lúc này, Cách Cổ Lạp thở phào, nhanh chóng rút tay lại.
Ôi, cánh tay của cô một mảng đỏ ửng như sắp chảy máu tới nơi rồi!
- Chị... Chị không sao chứ?
Cách Cổ Lạp ngẩng đầu lên phát hiện người vừa mới cứu cô lại là Nhϊếp Lạc Dật.
Thằng nhóc này mang một vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Thấy tay cô bị thương, theo bản năng, Nhϊếp Lạc Dật nâng tay của Cách Cổ Lạp lên thổi nhẹ lên vết thương của cô.
Trong lòng của cô bồn chồn. Quả nhiên, cô cảm thấy trời đất như đang có sát khí. Nhìn về phía trước, cô thấy gương mặt của Đông Thần đen tới nỗi như sắp gϊếŧ người tới nơi rồi. Cô còn chưa kịp nhắc nhở Nhϊếp Lạc Dật, Đông Thần liền đi tới, vung nắm đấm lên giáng cho thằng nhóc một cú ngã lăn trên đất.
Đông Thần định tiến lên tiếp thì Cách Cổ Lạp hốt hoảng chạy lại che chắn ngăn hắn lại.
- Anh bị điên à? Nó chỉ là một đứa bé...
- Thằng nhóc này 18 tuổi rồi!
- Thì anh cũng không nên đánh nó như vậy. Nó là người của tôi!
- Người của cô?
Cơn tức giận còn chưa giảm xuống thì lại bị cô làm gia tăng. Cách Cổ Lạp thấy thằng nhóc kia sắp nguy đến tính mạng tới nơi thì miễn cưỡng lên tiếng.
- Xin... Lỗi... Tôi theo anh về là được chứ gì...
Quả nhiên, nắm đấm của Đông Thần dừng lại giữa không trung. Hắn buông tay xuống, một tên vệ sĩ biết điều cầm lấy chiếc kính đen đi tới đưa cho hắn. Đông Thần quay người đi tới chiếc xe phía sau, đuổi tài xế xuống rồi tự mình lái xe về trước.
Một tên thuộc hạ đi tới mở cửa xe cho Cách Cổ Lạp cung kính.
- Thiếu phu nhân, mời lên xe.
Cô hết cách đành đỡ Nhϊếp Lạc Dật đứng dậy cô cùng lên xe trở về.
Ngồi trong xe, cô nhận hộp y tế từ tay tài xế rồi mở ra sơ cứu vế thương cho Nhϊếp Lạc Dật. Nắm đấm của Đông Thần quả nhiên là khủng bố, đấm một cái khiến một bên má của thằng bé bị sưng, đã vậy khoé miệng lại còn chảy máu nữa.
- Chịu đau một chút, để chị sơ cứu cho nhóc.
Nhϊếp Lạc Dật ngồi im, nhìn chằm làm cô mất tập trung.
Xong xuôi đâu đấy, Cách Cổ Lạp để hộp y tế sang bên cạnh. Lúc này, Nhϊếp Lạc Dật dường như muốn bật khóc ôm chầm lấy cô.
- Cảm ơn chị...
- Hả? Vì sao?
- Vì có chị, em mới thoát khỏi sàn đấu giá. Ở nơi đó đáng sợ lắm, ngày nào em cũng bị đánh đập, lại bị quấy rối nữa,... Cuộc sống chẳng khác gì địa ngục cả...
Cách Cổ Lạp nhớ tới lời nói của lão giám đốc nói rằng nhóc này lạnh lùng ngang bướng. Nhìn bộ dạng hiện tại này của nó cô thấy lời nói này của ông ta không đáng tin.
Cánh tay Nhϊếp Lạc Dật ôm cô chặt hơn.
- Chị à, lần đầu nhìn thấy chị... Em thực sự thích chị... Em muốn đi theo chị...