Tổng Tài: Anh Sai Rồi - Chương 04

Tác giả: Bạc Hà

- Ỏ? Trong mắt anh tôi đáng ૮ɦếƭ? Vậy thì trong mắt tôi anh chẳng bằng một con muỗi!
Đông Thần cũng chẳng buồn phản bác lại. Dù gì đây cũng là Cách Gia, ít nhất hắn biết rằng không nên làm điều gì quá ở đây.
Phải nói, trong mấy năm nay, nền kinh tế bị chính phủ thâu tóm. Chính vì vậy, những thương nhân như Đông Gia cũng phải nhường đến 3 phần với những nhân vật lớn trong giới chính trị. Việc kết hôn với Cách Cổ Lạp nằm ngoài dự tính của Đông Thần. Ba hắn đã nói rằng Đông Gia không nên chọc tới chính trị gia, lấy Cách Cổ Lạp về cũng chỉ vì đôi bên cùng có lợi.
- Anh muốn hại tôi sao? Được, hôm nay tôi đổi ý, muốn ở lại đây qua đêm.
Đông Thần nhìn bóng lưng của cô quay đi, trong mắt tràn ngập hận ý. Nếu không phải vì cô thì đứa em mà hắn yêu thương nhất không bị mù hai mắt. Món nợ này, hắn sẽ từng chút một đòi hết!
Đêm hôm đó, Cách Cổ Lạp nằm mơ thấy một vụ tai nạn. Người đàn ông đó có gương mặt khá giống với Đông Thần. Rõ ràng là cô muốn cứu anh ta ra khỏi xe nhưng... Anh ta lại đẩy người cô ra bảo cô chạy đi. Chiếc xe bị nổ, người đàn ông kia văng đến bên chân của cô, hai mắt chảy máu, khắp người bị thương nghiêm trọng...
Đúng lúc này, cô giật mình tỉnh giấc. Cả người ướt đẫm mồ hôi.
Chợt, đầu bắt đầu nhức nhối, từng hình ảnh trong giấc mơ gợi cho cô nhớ ra một phần kí ức.
Lần đó, Cách Cổ Lạp và một người đàn ông cùng nhau đi chơi. Không may trên đường, hai người bị kẻ thù tập kích. Chiếc xe bị lật ngửa trên đường, xăng bắt đầu rò rỉ. Lúc ấy, cô đã cố gắng đưa người đàn ông đó ra khỏi xe, nhưng chân anh ta bị kẹt, làm cách nào cũng không thể di chuyển. Khi xe bắt đầu bắt lửa, anh ta đã đẩy cô ra xa, rồi... Bản thân bị đánh bay lên trời, toàn thân bị thương nghiêm trọng. Khi cứu thương tới nơi, Cách Cổ Lạp vẫn ngồi im không nhúc nhích, có lẽ, sự việc đó đã ảnh hưởng tới cô rất nặng.
Lần đầu tiên có người hi sinh cứu cô như vậy.
Hình ảnh đó đến nay Cách Cổ Lạp vẫn nhớ. Tên của anh ta... Hình như là... Đông Tư Hạo...
Đông Thần?
Cách Cổ Lạp giật mình suy đoán.
Đông Tư Hạo, Đông Thần? Chẳng phải bọn họ có liên quan đến nhau sao?
Khi đó, cảnh sát có thẩm vấn cô về vụ án nhưng Cách Cổ Lạp không nói gì. Vì tưởng cô gây ra tai nạn, ông nội mới bảo lãnh cho cô ra ngoài. Còn Đông Tư Hạo nghe nói bị thương, hôn mê không tỉnh lại, hai mắt bị mù do mảnh vỡ thủy tinh cứa vào.
Xâu chuỗi hết lại sự việc, cô chắc chắn rằng là Đông Thần đang trả thù cô về chuyện này.
Bảo sao hắn lúc nào cũng nói toàn mấy câu độc địa, trăm phương ngàn kế khiến cho cô ૮ɦếƭ. Có thể thấy rằng hắn có tình thương mãnh liệt với Đông Tư Hạo kia.
Mà, Cách Cổ Lạp vốn chua ngoa, làm sao lại có thể cứu Đông Tư Hạo được chứ? Nghĩ đi cũng nghĩ lại, có lẽ, vị tiểu thư Cách Cổ Lạp trước kia cũng chưa mất hết nhân tính.
Đêm càng ngày càng lạnh. Cách Cổ Lạp không thể ngủ tiếp được nữa. Cô xuống giường, muốn ra khỏi phòng đi dạo một chút.
Vô tình đi ngang qua nhà bếp, thấy đèn vẫn bật liền đi vào xem sao. Một đám giúp việc đang túm tụ ăn đêm, một trong số họ vừa trông thấy cô, chiếc đũa trên tay lập tức rơi xuống đất. Rồi ai cũng quay lại, trông thấy Cách Cổ Lạp đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
- Tiểu thư, xin tha cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn ăn vụng đâu. Chẳng qua do chúng tôi đói quá....
Cách Cổ Lạp thở dài. Lúc trước vị tiểu thư này ghét nhất là nhìn thấy người khác ăn vụng. Cũng vì vậy tất cả người giúp việc nhìn thấy cô như nhìn thấy thú dữ.
Có ăn vụng thôi, dù sao bọn họ cũng đói, cô không nên gây miễn cưỡng.
- Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận.
Nói rồi, cô quay người ra ngoài, để đám giúp việc ngơ ngác ngồi đó.
Bọn họ biết rằng... Vị tiểu thư này thay đổi rồi...
Đi ngang qua phòng của anh Cả, Cách Cổ Lạp thấy cửa không đóng thì cố nhìn vào bên trong.
Đêm khuya như vậy, Cách Nam vẫn chưa ngủ, anh ngồi xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe nói đôi chân bị gãy này phải mấy tuần nữa mới hồi phục.
- Em đứng đó làm gì? Đêm khuya còn muốn đến đây hại người anh này cái gì nữa?
Thì ra Cách Nam phát hiện ra cô rồi.
Cách Cổ Lạp hít một hơi sâu mở cửa đi vào. Cô đi đến phía sau của Cách Nam, miệng có chút khó nói, không dám mở lời.
- Khiến anh bị gãy chân... Bây giờ em muốn lấy đi đôi tay của anh à?
- Không có, nếu chân anh không bị gãy phải ở nhà thì... chặng đường chạy điền kinh, em sợ anh đã bị vùi lấp trong ngọn núi đó rồi...
- Em... Vừa nói cái gì?
- Nếu anh muốn, em có thể tự đánh gãy chân mình, coi như công bằng cho chúng ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc