"Từ Hy Viễn,anh có ấu trĩ quá không hả?Lại như côn đồ chặn xe,rồi còn bạo lực đánh tôi,anh...anh..."Cô thực sự tức muốn điên rồi,lại không ngờ còn dám ra tay đánh cô.
Hắn nhìn Tô Thiện thở phì phò lên án hắn,gương mặt cô đỏ bừng,cái miệng nhỏ hơi nhô lên mắng chửi không ngừng.Từ Hy Viễn đột nhiên phì cười,hắn cảm giác hắn tâm trạng có chút tốt lên "Đến mắng chửi người cũng đáng yêu như vậy?Nào,lại đây!Vết thương còn đau không nào?"
"Anh đừng ᴆụng chạm lung tung,tôi hỏi anh:Tô Minh Sơ đâu rồi?"
Từ Hy Viễn cợt nhã nằm ngửa ra sau,hai tay gối sau đầu,giọng điệu nữa thật nữa đùa "Em muốn hắn ở đâu thì ở đó!Tốt nhất là em đừng một hai nhắc đến tên nhóc đó,tâm trạng tôi không tốt liền cho người tẩn cậu ta một trận,em thấy thế nào?"
"Anh... ấu trĩ..."Đúng là Tô Thiện không dám chọc hắn,ít nhất là hiện tại.
Từ Hy Viễn ngồi dậy ôm lấy cô,nhỏ giọng bên tai "Tôi hỏi em,còn muốn chạy không?"
Tô Thiện chán ghét đẩy hắn ra "Tôi muốn về nhà của tôi,anh tránh ra."
Hắn nghe được ba chữ "nhà của tôi" sắc mặt liền không tốt "Đây là nhà của em,em còn muốn về đâu?Hay là tên nhãi kia mua nhà mới cho em,hả?"
"..."Cô xoay mặt đi,không thèm chấp hắn.
Từ Hy Viễn thấy cô im lặng không đáp,tưởng là cô ngầm thừa nhận,hắn khó chịu vô cùng "Nếu em thích mua nhà,tôi mua cho em vài cái,được không?"
"Anh tưởng tôi muốn nhà của anh à?Ấu trĩ!"
Hắn lưỡng lự "Vậy em muốn cái gì?"
(Muốn ngược ૮ɦếƭ anh!)
Tô Thiện vô cảm nhìn hắn "Tôi muốn anh cút đi."
Được rồi!Cô thành công chọc giận hắn rồi.Từ Hy Viễn nặng nề nhìn cô,buồn bực đi đến bên cửa sổ,châm một điếu thuốc yên lặng đứng đó khói trắng lượn lờ,hắn đè ép cơn tức giận trong lòng,ánh mắt có chút ưu sầu .
Đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều,vẫn là hắn thấy Vương Triết nói có lí,hắn phải học cách dỗ dành cô về bên mình,tốt nhất là đừng dọa cô.Hắn phát hiện,có lẽ là tên nhóc Tô Minh Sơ kia đối xử với cô rất nhẹ nhàng,cô liền muốn đi theo cậu ta.
Hắn biết hắn lo rồi,lo được lo mất Tô Thiện khăng khăng muốn rời xa hắn.Lúc trước hắn có thể dùng mọi thủ đoạn ép cô về bên mình,nhưng bây giờ hắn phát hiện,hắn không nỡ.
Tô Thiện nhìn bóng lưng hắn,có chút không biết phải làm sao.
Suy tính một hồi cô quyết định nhấc váy xuống giường,bước chân khép nép đi về phía cánh cửa,suy tính muốn chạy.
"Em muốn đi đâu?"
Không biết từ khi nào hắn đã xoay người tựa vào khung cửa,đôi mắt như chim ưng săn mồi chăm chú nhìn cô.
Tô Thiện xoay người,bàn tay nhỏ siết chặt lấy thân váy "Tôi muốn rời khỏi đây."
"Không được."
"Từ Hy Viễn,anh định bắt nhốt tôi sao?Tôi sẽ kiện anh."
Hắn nhếch môi,đi lại nơi tủ kéo ra ngăn kéo cuối cùng,đem hai cuốn sổ màu đỏ giơ cao trước mặt cô "Em kiện đi,tôi hầu.Có giỏi thì em kiện người chồng hợp pháp này bắt nhốt vợ của mình trong căn nhà của hai người,tôi đây sẵn sàng hầu."
Tô Thiện trừng lớn mắt nhìn hai cuốn sổ kết hôn đỏ chói mắt,cô đưa tay chụp lấy nhưng Từ Hy Viễn liền nhanh chóng giấu đi "Em muốn xé hả?Đừng có mơ."
Cô nói cô sẽ xé khi nào?Chỉ là muốn xem một chút "Anh nói dối,tôi chưa từng đi đăng kí kết hôn với anh."
Từ Hy Viễn lật hai cuốn sổ nhỏ ra,tất cả từ tên,ngày sinh,ngay cả ảnh cũng trùng khớp "Thế nào?Em chính là do tôi cưới về đàng hoàng,chưa từng đi đăng kí không có nghĩa là không giấy kết hôn,em còn muốn chạy?"
Tô Thiện lắc đầu "Anh lừa tôi,tôi chưa từng kí vào đó."
Hắn nhếch môi,có chút tức giận "Phải cần em kí thì mới làm được sao?Em xem thường tôi quá rồi."
"Tôi không công nhận."
Từ Hy Viễn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô,tà tà mị mị cong môi "Tôi công nhận là được rồi."
Tô Thiện đúng là không cãi lại hắn,cô tức giận hắt tay hắn ra,thở phì phò trừng lớn mắt nhìn hắn,mắng chửi "Chó má."
Từ Hy Viễo dạo này cũng quen bị cô mắng chửi,hắn coi như không khẽ kéo Tô Thiện về phía giường.
Cô sợ hắn muốn dỡ trò lưu manh liền vội vung tay ra,lại quá sức làm cả người ngã về sau,chật vật ngã trên nền,sau gáy bất chợt nhói lên.
"Em không muốn sống nữa sao?"Ngã như vậy cũng không biết đau lắm sao?Hắn thì có thể không sao,nhưng nghĩ đến da thịt mềm mại của cô thật là không nỡ. Từ Hy Viễn vội bế cô lên giường,nhìn cô đau đến nhăn cả mặt nhưng vẫn quật cường không thèm nhìn hắn có chút bất đắt dĩ cười cười "Sợ tôi làm thịt em à?"
"Đương nhiên phải sợ!Từ Tổng đại nhân háo sắc lưu manh có tiếng,một vô danh tiểu tốt như tôi đương nhiên phải sợ."
Tô Thiện thấy mặt hắn tối sầm,tâm trạng đột nhiên khá tốt "Tôi chỉ nói vậy thôi,dù sao cũng đâu phải sai sự thật."
Từ Hy Viễn nhìn cô,có chút cưng chiều nhéo má cô "Nói linh tinh."
Hắn cúi người,ở tai cô cố tình khàn giọng "Cơ thể tôi chỉ mình em sử dụng,chưa từng có người thứ hai."
Mặt Tô Thiện thoáng chốc đỏ bừng "Thần kinh,ai thèm sử dụng cơ thể anh,bệnh hoạn."
"Sao lúc trước không thấy em lại thích mắng chửi người như vậy nhỉ?"
"Lúc trước tôi mắng thầm,anh biết được sao?"
Được rồi!Hoá ra là mắng chửi hắn sau lưng,bộ dạng này không phải là hồ ly tinh đội lốt thỏ sao?
Ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt Tô Thiện,đưa tay khẽ nhéo chóp mũi cô "Tiểu hồ ly."Dứt lời hắn rời khỏi phòng,suy nghĩ một lát liền dứt khoát khoá cửa lại,đúng là có hơi sợ tiểu hồ ly nhanh chân chạy đi.