Đi đi lại trong phòng nhiều giờ,nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối,cuối cùng cũng là cô không chịu được mở cửa chạy sang xem hắn.
Cửa phòng Từ Hy Viễn khép hờ,trên giường lớn,thân thể cao lớn của người đàn ông co lại thành một đoạn,mồ hôi rịt ra ướt cả vạt áo sau lưng hắn,chỉ nghe thấy hắn khẽ hừ hừ.
Tô Thiện phát hoảng,vội chạy đến nắm lấy tay hắn,lòng bàn tay của người đàn ông cứng ngắc mặc cho cô viết viết vẫn không có cảm giác,hắn đau đến thở ra một hơi,mặt mày trắng bệch.
Tô Thiện áp tay lên trán người đàn ông,cả trán,trên sóng mũi đều rịt ra tầng mồ hôi mỏng,cơ hồ đau đến ấn đường cau lại,môi mỏng mím chặt.
Làm sao vậy chứ?Tô Thiện mơ hồ nhớ tới lời bác sĩ dặn dò trước khi về nhà,cô luống cuống lục tìm trong ngăn kéo thuốc đau dạ dày,rồi lại vội chạy xuống rót lên một ly nước.
Tô Thiện khó khăn mới đỡ được Từ Hy Viễn dậy giúp hắn uống thuốc,cuối cùng vì hối hận mà cơ hồ mặc hắn tựa người vào cô,yên lặng không nói.
Nhìn người đàn ông hô hấp đều đều trở lại,không còn thở hắt ra nữa,Tô Thiện có chút mừng rỡ nắm lấy tay hắn,chỉ là đơn giản nắm lấy bàn tay to lớn của hắn,cũng không để ghi gì.
Cô trước đây biết Từ Hy Viễn bị bệnh dạ dày,cũng hay bắt gặp hắn xuống lầu rót nước uống thuốc,nhớ tới lời bác sĩ dặn dò hắn không được phép bỏ bữa,trong lòng liền dâng lên cảm giác áy náy hối hận.Hẳn là lúc trưa cũng không ăn gì rồi?Lúc sáng cũng chẳng chịu ăn nhiều một chút.Nên mới đau thành ra như vậy.
Người đàn ông này,Tô Thiện cuối cùng vẫn là không nỡ ngược đãi anh.
Từ Hy Viễn tựa người vào cô,hít thở chậm rãi,hắn cảm giác bàn tay ấm áp dần,bàn tay người phụ nữ mềm mại nhẹ áp lấy tay hắn,nhu thuận lòng vào tay hắn,siết nhẹ.
Mùi hương người phụ nữ quen thuộc quẩn quanh chóp mũi hắn,vẫn là thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Vẫn là không nỡ lơ hắn chứ gì?Đây không phải là sức hấp dẫn của hắn lớn sao!
Tô Thiện thấy hắn chậm rãi nhếch khoé môi,cũng chẳng hiểu hắn đang vui chuyện gì?Cô đem lòng bàn tay hắn ghi lên "Muốn ăn gì?"Phải là ăn nhiều một chút đi,lại sợ hắn đau.
"Ăn cơm."Tốt nhất đừng bắt hắn ăn cái thứ nhão nát đó nữa,vẫn là ăn cơm đi.
Tô Thiện nhớ tới rau củ còn lại trong tủ lạnh,cô tiếp tục viết viết "Canh củ quả nhé?"
Hắn gật nhẹ cái đầu,lại dùng giọng mũi trả lời "Ừ"
Tô Thiện đẩy đẩy bã vai hắn,ý muốn hắn xê ra để cô còn xuống bếp,cứ dựa sát thế này làm sao mà đi đây.
Từ Hy Viễn đương nhiên biết cô có ý gì,hắn cố tình chơi xấu nhích người càng dính sát cô,đầu cọ cọ trong lòng Tô Thiện hệt đứa trẻ làm nũng.Thầm cảm thán còn mềm mại hơn cả chăn bông gì đó.
Tô Thiện thật hết cách với hắn,cô thừa nhận,chiêu làm nũng này quả thực có tác dụng với cô đi,mềm lòng ૮ɦếƭ được.
Nhưng cũng không thể cứ như vậy tới khuya được,Tô Thiện đẩy hắn ra,lần này không ngờ Từ Hy Viễn lại ngoan ngoãn nghe lời xoay người nằm xuống bên cạnh giường.
Tô Thiện nhìn hắn,đột nhiên rất muốn đưa tay xoa đầu hắn,cô lắc lắc đầu,không làm hắn mắng ầm lên mới lạ.
Cơm tối có chút vội dọn lên bàn ăn,Tô Thiện theo thói quen tháo tạp dề lại lật đật chạy lên phòng hắn.
Từ Hy Viễn tuỳ ý nằm ở trên giường,tay gác trên đầu,hai chân cũng lười nhác gác chéo,còn đung đưa qua lại.
Nghe tiếng mở cửa,hắn đứng dậy,thoải mái đưa bàn tay to lớn ra,khớp xương rõ ràng,sạch sẽ lại cứng cáp.
Tô Thiện hơi buồn cười đi đến nắm lấy tay hắn,cô cảm giác bàn tay hắn cũng dần siết chặt tay cô,còn người kia khoé môi cũng vui vẻ cong lên,rất hài lòng đi.
Một bữa cơm hắn ăn rất ngon miệng,Tô Thiện ngồi đối diện lại ngẩn người nhìn hắn ăn,chính mình cũng chưa ăn được bao nhiêu chỉ biết liên tục động đũa gắp thức ăn đặt vào bát hắn.
Từ Hy Viễn khẩu vị rất tốt,hắn no bụng tự động đặt đũa xuống,theo thói quen hướng bàn tay lên bàn,Tô Thiện biết ý liền múc cho hắn một bát canh đặt vào tay hắn,Từ Hy Viễn uống xong bát canh liền thoả mãn hướng cô mở miệng:
"Tiểu Tô,cô nấu ăn rất tốt,đặc biệt giống một người phụ nữ."
Dứt lời,hắn tà mị nhếch môi lạnh nhạt,sắc mặt dần thay đổi "Một người phụ nữ lừa gạt."
Tô Thiện cứng người,cô ngước mắt nhìn hắn chỉ thấy gương mặt lạnh nhạt khó gần,cô từng lừa gạt hắn gì sao?
Cô cố tình kéo cái ghế lại gần hắn,thăm dò kéo bàn tay hắn ghi lên "Ai vậy?"