Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình - Chương 09

Tác giả: Lục Tử Phi

Tô Thiện quệt nước mắt, mắt tròn xe rưng rưng nước mắt nhìn hắn Ai anh còn hỏi sao? Anh không phải bảo tên quản lí khốn kiếp kia chỉnh tôi sao? Anh hài lòng chưa... anh hài lòng chưa?
Từ Hy Viễn cau mày Hắn ta đánh cô?
Anh hỏi cái rắm, hắn ta mắng tôi, đánh tôi... tất cả mấy người là đồ khốn. Nói rồi cô lại quệt nước mắt, xoay người rời đi. Nhưng trước mặt tối sầm, cô ngã nhào vào lòng иgự¢ hắn, Tô Thiện cảm thấy rất đói, cả ngày nay cô ngay cả ăn cũng chưa.
...........
Ăn đi.
Tô Thiện nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lông mày hắn lúc nào cũng chau lại như rất khó chịu, ánh mắt màu hổ phách rất thu hút lòng người đang nhìn cô chằm chằm.
Tô Thiện gạt mấy cái suy nghĩ cuốn hút ra khỏi đầu, cô bất đầu ăn cơm, khá ngon miệng. Cô đến khi ăn xong vẫn thấy hắn ta một mực không động đũa, phần thức ăn của hắn còn nguyên. Tô Thiện liếm môi, mắt láo liết Anh không ăn sao?
Không có khẩu vị.
Vậy... vậy tôi ăn thay anh nhé, không nên để phí thức ăn.
Hắn ta liếc mắt khinh thường nhìn cô, nhếch môi Ăn đi. Nói rồi, hắn đẩy phần ăn của mình về phía cô.
Ăn no bụng, hậu quả là tối đến Tô Thiện bị dị ứng, cả người nổi đầy mẫn đỏ, ngứa không chịu nổi. Cô bị dị ứng với trứng gà, nhưng rõ là đồ ăn lúc nãy không có trứng gà mà.
Cô ngồi trên giường liên tục gãi, da thịt trắng noãn sớm sưng đỏ lên, khắp nơi chi chít mẫn đỏ. Cô bí quá hóa liều, chạy xuống lầu nơi hắn ta đang ngồi đọc báo Từ Hy Viễn, anh... anh cho tôi mượn xe được không?
Hắn ngước đầu nhìn cô, lông mày lại nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng Làm sao?
Tôi bị dị ứng, tôi muốn đi mua thuốc.
Hắn đem điện thoại, điện cho bác sĩ tư gia, nhưng hắn ta bảo không thể tới, vợ hắn ta đang trong phòng sinh.
Từ Hy Viễn nhìn cô liên tục cào gãi lung tung, làn da đỏ ửng hết cả lên Cô ngồi yên ở nhà đó, tôi ra ngoài sẽ về liền. Nói rồi, hắn ta mang theo áo khoác rời khỏi.
Tô Thiện lại chạy lên lầu, nằm vật ra giường tiếp tục gãi, ngứa ૮ɦếƭ cô rồi.
Lúc hắn về quăng cho cô một túi nilon, bên trong có lẫn thuốc uống và thuốc bôi ngoài da. Tô Thiện nhanh chóng uống thuốc rồi đem thuốc bôi thoa lên tay rồi chà lung tung trên người.
Cô có biết thoa không đấy? Ánh mắt chán ghét nhìn cô, có thoa thuốc cũng làm không xong.
Tôi... tôi biết, nhưng mà sau lưng, không làm sao thoa được.
Đưa đây. Hắn nói rồi giật lấy tuýp kem trên tay cô, bôi lên tay mình rồi vén áo thoa đều lên lưng cô.
Nằm úp xuống.
Tô Thiện cảm giác bàn tay mát lạnh của hắn thoa lên người rất thoải mái, cô theo lời hắn ngoan ngoãn nằm xuống. Ai ngờ hắn đưa tay kéo quần cô, đem thuốc thoa lên ௱ôЛƓ cô rồi đến cả chân.
Anh... không cần, chỗ đó không cần. Cô sớm đã ngại đến đỏ bừng mặt, hắn sao có thể đem chỗ đó thoa đi.
Từ Hy Viễn rất tự nhiên đem thuốc thoa đều lên người cô, còn véo lên ௱ôЛƓ cô một cái rõ đau.
Tô Thiện tuy ngại nhưng cảm giác dễ chịu vẫn là hơn. Thuốc bôi rất mát, rất dễ chịu. Thế là cô ngủ thi*p đi lúc nào không hay, chắc là do hôm nay cô quá mệt đi.
Từ Hy Viễn thoa thuốc xong vỗ ௱ôЛƓ cô vẫn không thấy cô động đậy, hóa ra là cô lăn mặt ra ngủ rồi. Anh bế cô lên đặt lại trên giường ngay ngắn, chính mình cũng nằm sang bên cạnh, vừa kéo chăn đắp lên người cô, cô đã xoay người rúc vào người hắn, thoải mái gác lên người hắn chép miệng ngủ ngon lành.
Từ Hy Viễn muốn đẩy cô ra, nhưng suy cho cùng cảm giác mềm mềm như vậy cũng không tệ, nên hắn để im, với tay tắt đèn rồi đi ngủ. Dạo này hình như hắn hay ngủ sớm hơn thì phải.
..........
Sáng ra Từ Hy Viễn vừa định đi làm đã bị cô chặn lại. Tô Thiện quần áo sộc sệch, đầu tóc rối bời nhìn hắn Tôi... tôi có chuyện muốn nói.
Sao?
Tôi.. tôi muốn có tiền, à không phải, tôi muốn có lương... dù sao tôi cũng phải làm ở đó.
Hoàng Kim sẽ phát lương cho cô.
À...
Tránh ra được chưa?
Hả? À... Tô Thiện mau chóng lách sang một bên cho hắn đi, không hiểu sao cô cứ thích nhìn bóng lưng thẳng đứng lạnh lùng đó nữa.
Sáng nay Tô Thiện đi làm trễ, mà không còn sáng gì nữa, cô đến được Hoàng Kim đã hơn 10 giờ. Cũng tại cô mù đường còn mù luôn cả chuyến xe buýt, đi lộn chuyến mới hay. Tô Thiện thầm rủa mình ngu ngốc, mau chóng chạy nhanh vào công ti. Phen này, cô lại ăn mắng bởi tên quản lí xấu xa kia rồi.
Tô Thiện vừa thay đồng phục vệ sinh vừa láo liết ngó quanh, không thấy tên quản lí kia. Cô thắc mắc hỏi người ta, hóa ra hắn ta bị đuổi rồi, nghe nói chọc giận ông chủ lớn.
Cô... cô... đúng cô đấy... cởi đồ vệ sinh ra đã, mang cái này lên phòng tổng thống 1 cho tôi. Tô Thiện ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang trang điểm đậm cứ liên tục vẫy mình. Cô cởi đồng phục vệ sinh đang mặc ra, đi lại liền bị cô ta nhét khay bưng rượu tinh xảo vào trong tay. Cô thầm nghĩ đến nổi cái khay ở đây cũng đẹp đến vậy.
Nhanh lên đi, bưng lên cho khách. Ở đây đang thiếu nhân viên, cô mang lên trước đi, có thưởng cho cô sau.
Tô Thiện bưng khay rượu lên phòng theo lời cô ta hướng dẫn, cửa phòng khép hờ, cô thấy thế liền thuận tay đẩy ra đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc