Cúi xuống nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa cuộc họp bắt đầu, Đông Lăng Vũ tiến vào bên trong phòng họp, đối diện chính là Tiêu Nhất Hàn cùng Lương Hạ Minh.
" Xem ra bản thiết kế lần này không tệ, hy vọng mọi người có thể suy nghĩ kỹ về món sản phẩm lần này" giọng nói trầm tĩnh, ôn nhu vang lên, mọi ánh mắt đều hướng về phía vị tổng tài trẻ tuổi kia, không khỏi cảm thán.
Tiêu Nhất Hàn nhìn Lương Hạ Minh, hơi động đậy khóe mi, màn hình phía trước đột nhiên hiện ra một hình ảnh, mọi người tập trung quan sát đánh giá không khỏi bàn tán.
" Không tệ, Lương tổng lần này đưa ra mẫu hàng không đơn giản, nhất định đây sẽ là lần hợp tác quý giá của đôi bên, tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng" Tiêu Nhất Hàn lên tiếng trả lời, nụ cười như có như không, tỉ mỉ đánh giá người đối diện.
" Được nghe Tiêu tổng nói như vậy, tôi cũng không cần phải quá lo lắng" Lương Hạ Minh xoay xoay cây viết trong tay, nụ cười tươi tắn không khỏi bật khỏi khóe môi.
" Không ngờ Lương Tổng làm chúng tôi thực sự rất bất ngờ, bản thiết kế lần này rất ấn tượng, rất có phong cách, nhất định sẽ không có sai sót gì khiến cậu phải thất vọng" Lê tổng đột nhiên lên tiếng tán thành, không khỏi hứng thú nhìn chằm chằm vào màn hình.
" Được rồi, buổi họp kết thúc tại đây, chào mọi người" Tiêu Nhất Hàn lãnh đạm đứng dậy, hai tay đút túi quần đi thẳng ra bên ngoài.
" Chào Tiêu tổng" mọi người cũng lần lượt đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Bước vào thang máy, Lương Hạ Minh cười cười nhìn người đàn ông trước mặt, lưng hơi dựa ra phía sau.
" Tiêu Nhất Hàn, tôi nghe nói bạn gái anh đã trở về" bỏ qua vấn đề công việc lúc nãy, Lương Hạ Minh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mà hắn nghe xong, lưng đột nhiên đứng thẳng hơn, đáy mắt xẹt qua tia nhìn quỷ dị.
" Chuyện của tôi cũng không tới phiên anh xen vào" nở nụ cười một cái, khuôn mặt tựa như thần thoại hy lạp phong thái trầm ổn khiến hắn càng thêm nguy hiểm " Cũng không nhất thiết phải trả lời cho anh biết"
" Haha, Tiêu Nhất Hàn, anh không cần phải tỏ ra bộ mặt đó với tôi, có điều..." Lương Hạ Minh hơi động đậy thân thể, ánh mắt thoáng nhìn người đàn ông phía sau lưng hắn, từng bước đối diện đến trước mặt " Về Doãn Lạc Lạc, nếu anh dám làm tổn thương đến cô ấy, tôi cũng không ngần ngại đưa cô ấy rời khỏi anh"
Tiêu Nhất Hàn giật mình nhìn anh, trong lòng không khỏi tức giận, người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt kia cư nhiên lại khiến một người cao ngạo như Lương Hạ Minh để ý đến, còn không ngừng vì cô mà đối đầu với hắn.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Nhất Hàn lập tức đi thẳng ra bên ngoài, Đông Lăng Vũ cũng cất bước đi theo, ngược lại, Lương Hạ Minh chỉ nhếch miệng cười thích thú, nếu hắn thực sự không cần cô, anh nhất định sẽ đoạt lấy cơ hội lần này.
" Xem ra, cậu đã có đối thủ cạnh tranh" Đông Lăng Vũ mỉm cười châm chọc nhìn hắn, bởi vì anh có thể cảm nhận rõ ràng hàn khí khắp cơ thể hắn đang lan tràn, nếu không có tình cảm với cô gái kia, tại sao hắn lại dễ dàng nổi nóng với Lương Hạ Minh đến như vậy, Tiêu Nhất Hàn có phải không thành thực chút nào rồi không?
" Cậu câm miệng lại, cô ta nghĩ mình là ai mà có thể khiến tôi để tâm tới chứ, cậu cũng không cần nói tốt cho cô ta" Tiêu Nhất Hàn trả lời bực dọc, khuôn mặt băng lãnh đến cực điểm, lời nói không chút lưu tình khiến anh lạnh hết sống lưng, căn bản là hắn không chịu thừa nhận bản thân đã có tình cảm với cô ấy rồi, vì cô gái kia trở về, nên hắn mới cảm thấy khó xử ư, tại sao hắn lại phải làm khó mình đến như thế!
" Nhất Hàn, tôi khuyên cậu hãy nên thành thật với bản thân mình chút, nghĩ kỹ xem cậu thực sự cần ai, đừng để sự hận thù của cậu làm mình hối hận thêm"
Bước chân đột nhiên dừng hẳn, Tiêu Nhất Hàn nhíu mày xoay người đối diện với anh, lạnh lùng mở miệng.
" Có phải cậu cũng thích cô ta"
" Tất nhiên tôi cũng thích cô ấy rồi, nếu Doãn Lạc Lạc không phải vợ cậu, tôi cũng sẽ không hạ thấp nhường cho cậu đâu" lời nói dứt khoác giống như đó chính là câu trả lời chắc chắn của Đông Lăng Vũ, khiến hắn không khỏi hoài nghi nắm chặt bàn tay lại, Lương Hạ Minh, giờ lại đến Đông Lăng Vũ bạn tốt của hắn, rốt cục người phụ nữ kia có cái gì tốt đẹp khiến bọn họ sẵn sàng bảo vệ đến vậy.
" Những thứ cô ta càng thích, tôi càng muốn hủy hoại, để cậu nhìn xem cô ta thực sự tốt như vẻ bề ngoài hay không? Còn nữa, sau này không cần nhắc đến tên cô ta trước mặt tôi"
" Nếu cậu đã không biết trân trọng đến vậy, sẽ có một ngày tôi đưa cô ấy đi" nói xong liền đút tay vào túi quần bước chân tiêu sái nhẹ nhàng biến mất trước mặt hắn.
" Shit, Doãn Lạc Lạc, cô đủ hèn hạ đến mức này" Tiêu Nhất Hàn tức giận vung nắm đấm lên tường, đôi mắt vằn lên tia máu đỏ rực, giống như một con ác quỷ đang khát máu vào lúc này.
Về đến biệt thự đã nhìn thấy Uyển Hạ Nhi từ trong nhà lao vào lòng hắn, không khỏi hôn vài cái lên má.
" Nhất Hàn, anh về rồi, mau lại đây ăn tối"
Trên bàn ăn, dì Tô đã dọn sẵn các món ăn ngon lên, khói nóng vẫn còn bốc nghì ngụt, chỉ tiếc là ánh mắt hắn đột nhiên trùng xuống, nhàn nhạt mở miệng " Cô ta đâu?"
" Nhất Hàn, từ lúc nào trong đầu óc anh chỉ có mình cô ta vậy, vừa về đến liền hỏi cô ta đâu, anh đã thực sự thay đổi rồi" Uyển Hạ Nhi kích động đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, cơ thể mơ hồ vì tức giận mà run rẩy.
" Em cũng phải biết hiện tại cô ta là vợ chính thức của anh, nếu muốn đuổi cô ta đi cũng phải đúng thời hạn ba tháng, nếu để cô ta đến khoe với ba mẹ anh, lúc đó, em muốn bước vào cửa Tiêu Thị cũng không thể" nghe cô nói vậy, thân thể hắn cứng ngắc, hắn đã thay đổi sao, hình như chính bản thân mình cũng không hề phát hiện ra cái sự thay đổi đang ẩn nấp trong thâm tâm mình lại đáng sợ đến vậy? Vì sao hắn lại thay đổi ư, đừng có nói chuyện ngu ngốc đến vậy, trước giờ hắn làm gì hay tính toán cái gì cũng chưa từng hối hận, huống hồ là thay đổi, nếu là vì Doãn Lạc Lạc, hắn dám chắc chắn rằng đó là điều không bao giờ.
" Em, em xin lỗi, Nhất Hàn, em nhất thời kích động, anh không giận em chứ" bàn tay cô ta run run nắm chặt trên mặt bàn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch đến dọa người.
" Hạ Nhi, từ trước đến nay em là người anh yêu thương nhất, cũng chưa bao giờ giận em, lần sau không cần nhắc đến chuyện này nữa"
" Vâng" Uyển Hạ Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhất Hàn, nhưng thực ra đáy lòng đã nổi sóng gió điên cuồng, Tiêu Nhất Hàn là của cô, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về cô.
Về phần Doãn Lạc Lạc, cô ta nhất định sẽ tìm cách khiến cô phải rời khỏi đây, muốn đấu với Uyển Hạ Nhi, cô chưa có đủ tư cách.
" Dì Tô, mau lên gọi cô ta xuống"
" Vâng thưa thiếu gia" dì Tô nhanh chóng bước lên lầu, chỉ tiếc là lúc bà bước xuống dưới, hắn cũng đủ biết kết quả, tức giận đứng bật dậy bước vào phòng Doãn Lạc Lạc, cánh cửa không chút lưu tình bật mở ra khiến cô hơi giật mình, nhưng nửa cái liếc mắt nhìn xem cũng không buồn nhìn vẫn ngồi im trên giường hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
" Doãn Lạc Lạc, cô muốn ૮ɦếƭ" hắn như cơn gió lạnh lẽo, phóng tới trước mặt cô, một tay đem kéo mạnh cổ áo Doãn Lạc Lạc nhấc dậy, thân thể nhẹ bẫng như không có sức lực nhanh chóng bị hắn lôi tới trước mặt, hai chân loạn choạng chạm mạnh lên mặt nền lạnh lẽo.
Cô ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt như ngọc lưu ly xinh đẹp khẽ chớp nhẹ vài cái, cũng không quan tâm hắn đang hỏi cái gì, im lặng không trả lời.
" Bị câm rồi à" hắn bực dọc đem cổ áo cô sít sao túm chặt hơn, từng đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay hắn, cô còn nghe rõ tiếng xương ngón tay đang răng rắc vang vọng vào lỗ tai mình, thân thể cô hơi run run, vẫn là không quan tâm nhìn hắn, căn phòng im ắng đến độ chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hắn, và tiếng thở yếu ớt của Doãn Lạc Lạc đập vào màng nhĩ của Tiêu Nhất Hàn.
" Mẹ kiếp, cô muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi rồi có phải không?"
Đem thân thể cô ném mạnh xuống giường, bàn tay to lớn đặt lên cần cổ cô, тһô Ьạᴏ siết chặt lại, cảm thấy không khí dần dần bị hắn rút đi, cô khó thở trợn mắt trắng nhìn hắn, tốt lắm, tốt nhất là nên Gi*t ૮ɦếƭ cô đi, như vậy đã là sự giải thoát lớn nhất đối với cô rồi.
Nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại, làn mi cong ✓út khẽ động vài cái khiến sắc mặt hắn đột nhiên thắt chặt lại, lập tức buông bàn tay ra, tức giận quát lớn " Cô muốn im lặng phải không?"
Hắn mất kiên nhẫn đem y phục cô xé rách, cúi xuống cắn mạnh lên Ⱡồ₦g иgự¢, giống như đang ngấu nghiến cắn đứt một miếng thịt, khoang miệng lập tức cảm nhận được mùi máu phủ kín, máu tuôn ra rất nhiều, cơ hồ có thể thấm đẫm một mảnh vải dài.
Doãn Lạc Lạc cắn chặt răng chịu đựng, đau đớn như muốn đứt lìa thể xác, hai mắt ửng đỏ bi ai liếc lên trần nhà, đôi môi anh đào bị cô dùng sức cắn mà không ngừng chảy máu, khắp nơi bây giờ dường như thương tích đầy mình, máu như đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi đang nở rộ trên chiếc giường màu trắng, giờ đây ngoại trừ thân xác đau đớn, tâm cô cũng đã cạn kiệt sức lực, muốn Gi*t cô cũng được, nếu ở bên cạnh hắn như thế này, ૮ɦếƭ thì có gì kỳ lạ chứ.
" Doãn Lạc Lạc, mở miệng ra cho tôi" thấy cô cắn chặt môi mình như vậy, nhìn khóe miệng rỉ máu không ngừng, trái tim hắn đột nhiên co thắt dữ dội, cũng vì sự im lặng bất thường của cô làm hắn rối loạn không ngừng sợ hãi.
" Nếu cô không làm theo lời tôi, lập tức tôi sẽ đi tìm Ân Tiểu An, khiến cô ta đi theo cô bầu bạn"
Đôi mắt cô chợt dừng lại, quan sát người đàn ông trước mặt, hắn lại đem Ân Tiểu An ra uy Hi*p cô, hắn nghĩ có thể dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy để ép buộc cô hay sao?
Hiện tại, cô chỉ càng thêm hận hắn cũng chán ghét con người hắn, lúc trước cô yêu hắn vì cái gì? Yêu đến mức có thể vì hắn mà nhẫn nhịn chịu đựng, im lặng đón nhận, vậy còn hắn, có khi nào hắn cảm thấy hối hận hay không? Có bao giờ như vậy hay chưa?
" Đi, tôi sẽ cho cô mở mắt xem tôi có thể làm được những gì, muốn chọc giận tôi, cô cần mười năm nữa để chịu đựng đi" Tiêu Nhất Hàn tức giận khoác áo vào người cô, không chút lưu tình kéo ra khỏi biệt thự ném vào trong xe.
" Nhất Hàn, anh đi đâu vậy" Uyển Hạ Nhi hốt hoảng chạy theo, chỉ thấy chiếc xe ferrari màu vàng nhanh chóng lao ✓út ra khỏi cổng rồi biến mất như cơn gió, cô ta tức giận siết hai bàn tay vào nhau, hận không thể đem Doãn Lạc Lạc ra chém thành trăm mảnh.
Đôi mắt ngập nước mắt, tức giận lao vào bên trong, đem tay hất đổ toàn bộ đồ ăn xuống dưới, âm thanh chén dĩa kêu loảng xoảng bên dưới khiến đám người hầu không khỏi sợ hãi cúi đầu xếp hàng đứng im cạnh đó, dì Tô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lắc đầu buồn bã.
" Doãn Lạc Lạc, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, đời này kiếp này biến mất khỏi thế giới, cô đợi mà xem" Uyển Hạ Nhi gào rống khóc thét lên, đôi mắt sớm đã đỏ rực như máu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy đến đáng sợ, cô ta lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, bất đắc dĩ thương tiếc cho Doãn Lạc Lạc, lại chịu nhìu tang thương đến như thế này????